Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ------------------
Một trận giao đấu được định ra như thế.
Lương Âm nguýt hắn một cái, quay người rời đi, nàng không lo tên này thừa cơ chuồn đi, bời vì trước khi đến diễn võ trường trước nàng đã phân phó thủ hạ phong tỏa tất cả đường ra khỏi trấn.
Tuy Địa Sơn Trấn rất nhỏ, nhưng lại có thành tường cao ngất quay chung quanh, xung quanh bốn phía lại có sơn lâm, thường xuyên có dã thú ẩn hiện. Trấn chủ cho xây tường thành kiên cố có thể chống cự bầy thú tập kích đồng thời có thể dể dàng bao quát quản lí nhân khẩu.
Đưa mắt nhìn thiếu nữ điêu ngoa rời đi, Vân Phi Dương trong lòng khó chịu:
- Ta dù sao cũng là đệ nhất cao thủ Thần Giới, luân lạc tới mức bị một bé gái khi dễ, thực sự thật đáng buồn, đáng cười.
- Không được! Trong ba ngày nhất định phải nhanh tăng tu vi, sau đó ép nữ nhân này xuống đất mà đánh…. đánh mông!
Vân Phi Dương cười xấu xa.
Bị Đại Lang Cẩu cắn mông, lại bị Lương Âm kí©h thí©ɧ một phen, hắn bức thiết mạnh lên, nếu không làm sao đi tán gái, làm sao có thể đánh đổ Lương Âm dạng nữ nhân điêu ngoa kéo lên giường chứ!
Trước kia để tự nhiên thực lực không ngừng mạnh lên, bây giờ vì sự nghiệp tán gái, vì cưa đổ muội tử mới tính toán liều mạng tu luyện, như thế chứng minh đối với sự nghiệp tán gái, Vân Phi Dương phi thường nghiêm túc.
- Lương tiểu thư!
Nhưng vào lúc này, Mục Oanh thủy chung trầm mặc chợt mở miệng. Lương Âm ngừng chân, quay người nhìn nàng.
Mục Oanh nắm đôi bàn tay trắng như phấn, lấy hết dũng khí nói:
- Vân đại ca vì ta mới đánh Lương công tử, ba ngày sau ta và ngươi đánh!
- Ngươi? Quá yếu.
Lương Âm lắc lắc đầu.
Con ngươi Mục Oanh hiện lên vẻ ảm đạm.
Tại trước mặt Lương gia đại tiểu thư, nàng thật rất yếu, nếu như không phải Vân đại ca truyền thụ tâm pháp đồng thời tự thân dạy dỗ thì làm sao nàng có thể đột phá Vũ Lực nhất đoạn trong hai canh giờ,
Đây là một loại tự ti tâm lý điển hình.
Lương Âm xuất thân tốt, thiên phú lại không tệ, chưa từng tham gia võ đạo khảo hạch lại có thể được Đông Lăng học viện thông báo có thể nhập học nửa tháng trước, lúc ấy toàn bộ Địa Sơn Trấn oanh động, trái lại Mục Oanh nàng chỉ là một nữ nông gia nghèo khổ.
Mặc dù thân phận không ngang nhau, mặc dù rất tự ti, nhưng cô gái này vẫn dũng cảm đứng ra.
Vân đại ca có ân với nàng, đánh Lương Nhân cũng vì nàng hả giận, vô luận như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn Vân đại ca bị khi dễ.
Mục Oanh khác mọi người, nàng cho rằng Lương Âm rất mạnh. Vân Phi Dương tâm tư kín đáo sao nhìn không ra suy nghĩ trong lòng nàng, hắn lắc đầu nói:
- Oanh Oanh, ngươi có phải cho rằng ta đánh không lại nữ nhân này?
- Không không phải.
Mục Oanh che giấu lo lắng đáp.
- Vân đại ca, ngươi vừa bị trúng tên, nếu cứ cùng nàng đánh, khẳng định sẽ ăn thiệt thòi.
Vân Phi Dương duỗi ngón tay bóp nhé chóp mũi một cái, nói:
- Cô ngốc, nam nhân của ngươi mạnh nhất trên thế giới này, là ưu tú nhất, chỉ có người khác ăn thiệt thòi, ta làm sao ăn thiệt thòi đươc.
Mọi người thấy thế, nhao nhao mắt trợn tròn.
Tại diễn võ trường tham gia võ đạo khảo hạch, công nhiên làm ra cử chỉ mập mờ, thật sự tổn thương phong tục a.
Còn có.
Mạnh nhất trên thế giới, ưu tú nhất?
Xin nhờ, có thể hay không đừng ngưu bức như vậy, có thể hay không đừng vô sỉ thế, ngươi còn không xem lại bản thân mình!
Lương Âm khẽ nhíu mày, con ngươi nàng hiện ra vẻ chán ghét, dưới cái nhìn của nàng, người này tướng mạo coi như không tệ, nhưng cử chỉ lỗ mãng, cuồng vọng tự đại, khẳng định không phải thứ tốt lành gì.
Khuôn mặt nhỏ Mục Oanh có một chút nóng lên, xấu hổ hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Vân Phi Dương nói:
- Yên tâm đi, đối phó nữ nhân này rất dễ dàng.
- Vâng
Mục Oanh nhẹ giọng đáp lại.
Vân Phi Dương quay người về phía Lương Âm, con ngươi hẹp dài lấp lóe vẻ lạnh lùng:
- Vậy mà xem thường nữ nhân của ta, ba ngày sau giao đấu, ta sẽ để ngươi hiểu rõ ai mới là kẻ yếu!
Lương Âm tiếp nhận ánh mắt hắn, trong lòng dâng lên một hơi khí lạnh.
- Đương nhiên.
Đột nhiên, Vân Phi Dương thu hồi sắc bén ánh mắt, cười:
- Nếu như ngươi nguyện ý gả cho ta, trở thành nữ nhân thứ hai của ta, ta sẽ cân nhắc thủ hạ lưu tình.
Rất nhiều thiếu niên lần nữa trừng to mắt.
Tên này vậy mà dám bảo Lương gia đại tiểu thư gả cho hắn? Không phải cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Tán gái cũng không phải tán như thế?
Khuôn mặt Lương Âm phát lạnh, đôi bàn tay trắng như phấn nắm thật chặt, tùy thời có khả năng bạo phát.
Đại tiểu thư giống nàng dạng, tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, Vân Phi Dương mặc dù vẻ ngoài cũng được, nhưng cũng không có lọt vào mắt xanh của nàng, với nàng hắn chỉ là người qua đường mà thôi.
Gả cho hắn?
Si tâm vọng tưởng!
Vân Phi Dương không nhìn ánh mắt phẫn nộ của Lương Âm, cười nói:
- Lương tiểu thư, chúng ta không ngại đánh cược, ba ngày sau nếu như ta thua, muốn chém muốn gϊếŧ mặc cho ngươi xử trí, nếu như ta thắng, ngươi gả cho ta, thế nào?
- Tên này…
Mọi người nhao nhao lắc đầu.
Tán gái tán đến trình độ này không biết tự lượng sức mình, thật bưu hãn.
Theo mọi người, Vân Phi Dương tiếp chiến, vốn lấy trứng chọi đá, bây giờ lại chơi đánh cược, thua mặc cho Lâm Âm xử trí, quả thật muốn chết.
Lương Âm bĩu môi.
- Tốt!
Tính cách nàng cao ngạo, sẽ không cự tuyệt kẻ yếu hướng mình đưa ra đánh cược.
Vân Phi Dương cùng Lương Âm định ra giao đấu, lại tăng thêm đánh cược, tất cả mọi người truyền tai nhau, tên cuồng vọng Vân Phi Dương ba ngày sau khẳng định sẽ bại trong tay Lương Âm, dù sao, Vũ Lực nhất đoạn không thể nào chiến thắng Vũ Lực tam đoạn.
- Có trò vui nhìn rồi.
- Lương tiểu thư thắng, chắc sẽ không gϊếŧ hắn đâu nhỉ?
- Chỉ giáo cho?
- Người nào không biết Lương tiểu thư thích nhất tra tấn người, nếu hắn rơi vào trong tay nàng, nhất định sống không bằng chết, đau đến không muốn sống!
- Gia hỏa đáng thương.
- Hắc hắc các ngươi đoán xem Lương tiểu thư sẽ tra tấn hắn bao lâu?
- Nhiều nhất ba ngày
- Nhiều nhất hai ngày………….
Trên diễn võ trường, mọi người nhao nhao nghị luận, khi nhìn về phía Vân Phi Dương, trong mắt hiện lên vẻ cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người xuất hiện một tia đồng tình.
Bị mọi người xem thường, Vân Phi Dương vẫn đứng ngạo nghễ, đồng thời vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
Đã định ra giao đấu, thắng có thể cưới quả ớt nhỏ về tay, hắn nhất định phải nghiêm túc, cho nên bắt đầu chuyên chú tu luyện.
Ước chừng một lát.
Hưu!
Một bóng người từ đằng xa bay đến, rơi trên đài cao diễn võ trường.
Người tới là một trung niên nhân mặc trang phục ngắn, dáng người khôi ngô, tướng mạo thô cuồng, quanh thân bao phủ nhàn nhạt lưu quang, cho người ta một cảm giác rất mạnh.
Người này tên Mã Đại Chinh, Vũ Sư duy nhất của Địa Sơn Trấn chuyên phụ trách võ đạo khảo hạch.
Các thiếu niên tham gia khảo hạch nhao nhao nổi lòng tôn kính.
Vũ Sư mặc dù tại Vạn Thế đại lục rất nhiều, ở cao cấp thành thị có thể thấy khắp nơi, nhưng tại Địa Sơn Trấn vắng vẻ cũng chỉ có một người, cho nên đám thiếu niên tham gia khảo hạch đều vô cùng tôn kính hắn.
Mã Đại Chinh rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái như thế này, cũng chỉ có tại trong trấn mới có thể tìm được như thế cảm giác, bời vì khi hắn rời đi thôn trấn tiến vào Đông Lăng thành thì hắn chẳng là cái gì cả, người mạnh hơn hắn cũng có một bó to.
Hả?
Mắt hổ quét qua dưới đài, Mã Đại Chinh đột nhiên nhíu mày lại. Trong đám người kia có một tiểu gia hỏa dáng vẻ như tiểu bạch kiểm vậy mà dám nhắm mắt lại.
Tốt.
Tại trước mặt bản đại nhân dám không tập trung!
Mã Đại Chinh trong lòng rất bất mãn, quát lớn:
- Muốn trở thành cường giả như ta, dựa vào kiên trì không ngừng, kiên trì bền bỉ! Không phải dựa vào múa mép khua môi! Các ngươi một chút tiểu quỷ không được tự cao tự đại, không phải tu luyện một chút da lông thì cùng người khác quyết đấu đánh cược! Hừ
Đám thiếu niên nghe vậy nhất thời hiểu rõ, Vũ Sư đại nhân hẳn biết chuyện phát sinh vừa rồi, nói những lời này nhằm vào Vân Phi Dương khiển trách.
Nhưng mà khi bọn hắn nhao nhao nhìn về phía Vân Phi Dương, lại phát hiện Vân Phi Dương tiểu tử này lại đang nhắm mắt, khóe miệng hơi vểnh, trên mặt hiện ra vẻ dâʍ đãиɠ cùng nụ cười vui sướиɠ.