Chương 6: Giảng đạo lý

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ------------------

Lấy Vân Phi Dương tính cách nếu đánh người thì sẽ thừa nhận, bởi vì hắn không sợ người khác tới trả thù, có điều giờ phút này trong long hắn hơi hối hận lúc ấy không nên nặng tay như thế. Dù sao, Lương Nhân tương lai là em vợ hắn, đánh như thế sau này gặp mặt cũng rất khó coi. Đây cũng là mặt mủi của Lương Âm.

Thật ra trong dự tính của hắn sau khi chiếm được phương tâm Mục Oanh, hắn chuẩn bị xuống tay đoạt phương tâm của Lương Âm. Thế nhưng lúc này…….

Trên diễn võ trường, đám thiếu niên không chỉ nghe hắn thừa nhận mà lại thừa nhận tiêu sái như thế, nhao nhao thấp giọng nghị luận:

- Tiểu tử này được, Lương Nhân cũng dám đánh.

- Có khí phách

- Đáng tiếc, ngày hôm nay lại không may rồi.

- Đúng vậy, Lương Âm ngày hôm nay có ý đến báo thù cho đệ đệ.

Nhớ tới hình ảnh Lương Âm đã từng nỗi giận, mọi người không tự chủ được run một cái, những thiếu niên đứng gần Vân Phi Dương nhao nhao lui lại, sợ bị liên lụy.

Quả nhiên.

Gương mặt tinh xảo của Lương Âm chợt lạnh lùng, lãnh đạm nói.

- Dám đánh đệ đệ của lão nương, ngươi chán sống rồi!

Nói xong, vung tay ngọc đánh tới.

Cô bé này quả nhiên điêu ngoa, nói đánh là đánh, hoàn toàn không có phong phạm tiểu thư khuê các, cứ từng quyền đánh tới, cánh tay phải càng hiện ra ba đạo khí kình mơ hồ.

- Vũ Chi Lực tam đoạn

Đám thiếu niên nhao nhao kinh hô.

Người bình thường lĩnh ngộ Vũ Chi Lực khi xuất quyền đều có khí kình, căn cứ số lượng khí kình có thể phán đoạn thực lực, tựa như Lương Âm một quyền vung ra xuất hiện ba đạo kình khí bao phủ cánh tay, vậy chính là Vũ Chi Lực tam đoạn.

Ở độ tuổi này của nàng, không có sư thừa lại đạt tới ba đoạn, trong mắt đám thiếu niên tham gia khảo hạch cực kỳ rung động.

- Không hổ là Lương gia đại tiểu thư.

Đám thiếu niên lộ ra thần sắc hâm mộ, kính nể, đồng thời lộ ra biểu tình đồng tình, tiếc hận đối với Vân Phi Dương.

Tuy Lương Âm đạt được Vũ Chi Lực tam đoạn nhưng khoảng cách đạt đến trình độ võ giả chân chính còn kém xa. Ở giai đoạn này, nàng toàn lực xuất thủ có thể đạt được lực đạo ba trăm cân, người bình thường khó có thể chịu đựng được.

Sau khi trọng sinh, thân thể Vân Phi Dương suy nhược thoái hóa, nhìn qua mới mười lăm mười sáu tuổi, thân thể đơn bạc, trong mắt của mọi người tối đa cũng chỉ là Vũ Chi Lực nhất đoạn, làm sao có thể đối mặt Vũ Chi Lực tam đoạn.

Cảnh giới, đẳng cấp chênh lệch, đại biểu lực lượng cách xa.

Vũ Đồ không thể nào chiến thắng một Vũ Sư, võ giả liều mạng tu luyện, không ngừng tăng cảnh giới để làm bản thân càng trở nên mạnh. Đây là thiết luật.

Mọi người nhao nhao vì Vân Phi Dương mặc niệm.

Nhưng mà.

Nhưng vào lúc này, mũi chân Vân Phi Dương điểm một cái, hữu kinh vô hiểm né tránh được một quyền của Lương Âm.

- Cái gì

- Né được?

- Ngươi đánh ta một cái xem ta có nằm mơ không, vậy mà né được

- Ui da, ta nói chơi sao ngươi lại đánh thật, ta liều mạng với ngươi……

Mọi người kinh ngạc.

Lương Âm một quyền đánh hụt, trên mặt xuất hiện vẻ khó tin.

Một quyền này nàng xuất thủ rất đột nhiên, cho dù đối thủ cùng cấp bậc cũng không có khả năng né tránh trong khoảng thời gian ngắn, buộc phải ngạnh kháng, nhất định phải bị đánh trúng.

- Trùng hợp, nhất định là trùng hợp.

Nhìn nam nhân kia chật vật, Lương Âm đoán đối phương khẳng định có vận cứt chó, may mắn né được một quyền của nàng.

Rất nhiều thiếu niên cũng cho rằng như vậy.

Nhưng trên thực tế, trong nháy mắt khi Lương Âm xuất quyền, Vân Phi Dương đã bắt được, trong nháy mắt làm ra tránh né, nhưng do bị giới hạn thực lực động tác né tránh rất miễn cưỡng dù sao hắn hiện tại chỉ là nhất đoạn Vũ Lực, dù quan sát lực cực cao nhưng hành động lực lại theo không kịp, quá bi ai.

- Tuổi còn nhỏ, có thể đạt tới Vũ Lực tam đoạn, thực sự đáng quý.

Vân Phi Dương tuy bị một quyền làm rất chật vật, nhưng ổn định thân hình sau lại lắc đầu nói:

- Đáng tiếc, vừa rồi nàng xuất quyền quá nhanh, hạ bàn bất ổn, không cách nào kích phát lực lượng lớn nhất.

Rất nhiều thiếu niên nhao nhao sụp đổ.

Một tên gia hỏa vận cứt chó, miễn cưỡng né tránh, lại ở chỗ này chỉ điểm một người đạt tới Vũ Lực tam đoạn, thật nghĩ bản thân là cao thủ sao?

Còn có.

Tuổi còn nhỏ?

Xin nhờ, tất cả mọi người đều đồng lứa, còn giả dạng cái gì trưởng bối từng trải.

Mọi người khịt mũi coi thường nếu như bọn họ biết thiếu niên đứng tại trước mặt thực đã sống một vạn ba ngàn năm, lại là Thần Giới đệ nhất cao thủ, chỉ sợ sẽ không nghĩ như vậy.

Lương Âm trong lòng cả kinh:

- Tên này làm sao thấy được?

Người khác không biết nhưng trong nội tâm nàng rõ ràng, một quyền vừa rồi mặc dù nhanh nhưng do bản thân xuất thủ gấp, thân thể, cánh tay cùng hai chân cũng không đồng bộ tuyệt đối, do đó đánh ra một quyền cũng không có phát huy đến cực hạn, lực đạo giảm bớt rất nhiều.

Vân Phi Dương cười:

- Cô nương, ta khuyên ngươi về nhà luyện ngồi trên ngựa, cho vững chắc hạ bàn. Nếu không qua mười tám tuổi, cốt cách định hình, con đường võ đạo tất nhiên khó đi.

Lương Âm lạnh mặt:

- Ai cần ngươi lo!

Nói xong, vung tay ngọc lên muốn lần nữa đánh tới.

Vân Phi Dương bó tay, mình hảo tâm nhắc nhở, nàng không chỉ không cảm ơn mà vẫn còn muốn xuất thủ đánh người, thật không biết tốt xấu. Hắn vội vàng nói:

- Cô nương, ta mới Vũ Lực nhất đoạn, ngươi lại còn muốn đánh ta, đây là khi dễ người!

Miễn cưỡng tránh một lần, nhưng hắn không có lòng tin né tránh lần thứ hai.

Nếu như tại trước mắt bao người, hắn một nam nhi chi chí đẹp trai bị một nữ nhân đánh, cả đời anh danh sợ sẽ không còn, hắn nhất định phải ngăn cản. Thầm nhủ quân tử tận lực động khẩu không động thủ, nếu như nàng có thể cùng hắn tay trong tay dạo bước rừng cây, bàn luận nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không thể tốt hơn tội gì phải đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.

- Cô bé này xem ra như quả ớt nhỏ, nếu cùng nàng dắt tay đi trong rừng cây, có chút không thực tế.

Vân Phi Dương nghĩ:

- Còn Oanh Oanh nhu thuận, mang theo nàng tản bộ trong rừng cây, đàm chuyện nhân sẽ thuận lợi hơn.

Lương Âm không tiếp tục xuất thủ, lạnh lùng:

- Đệ đệ ta còn không đạt được Vũ Lực nhất đoạn, không phải vẫn bị ngươi khi dễ?

Vân Phi Dương phủ nhận:

- Lúc đánh đệ đệ ngươi, ta còn chưa tiếp xúc võ đạo, nhất đoạn chi lực cũng không có.

Lương Âm quệt miệng cười lạnh:

- Ý ngươi là, hai ngày trước không có nhất đoạn chi lực, hai ngày sau thì có? Hừ, ngươi tưởng ta con nít ba tuổi chắc.

- Không tệ, sự thật là vậy mà. Ngươi phải tin ta.

Vân Phi Dương đáp.

- Chậc chậc.

Lương Âm cười lạnh.

Đám thiếu niên tham gia khảo hạch cũng cười giễu.

Vũ Lực chính là giai đoạn võ giả cất bước, có người dựa vào thiên phú kích phát trực tiếp bước vào Vũ Lực nhất đoạn hoặc cao hơn. Có người dựa vào tu luyện tâm pháp, kích phát tiềm năng thu hoạch được đột phá. Vô luận phương pháp nào, ngưng tụ nhất đoạn chi lực cũng cần thời gian bảy tám ngày.

Lấy Lương Âm tới nói.

Thân là Lương gia đại tiểu thư có được vô số tư nguyên, gia chủ Lương gia càng trực tiếp trả giá cao mua một bản nhất phẩm tâm pháp đưa cho nàng, nàng thiên tư ngút trời lại dùng 10 ngày ngưng tụ ra Vũ Lực đã được xem như thiên tài cao cấp xung quanh trăm dặm Địa Sơn Trấn.

Hai ngày ngưng tụ một đoạn chi lực?

Nói dối không biết ngượng mà!

Mọi người cho rằng Vân Phi Dương đang nói dối, nhưng trên thực tế hắn ngưng tụ nhất đoạn chi lực cũng không phải hai ngày mà chỉ tốn một canh giờ thôi, còn lại những người bình thường như Mục Oanh dạng này thường cũng chỉ dùng hai canh giờ.

Thần Giới Chiến Thần, một canh giờ lĩnh ngộ một đoạn chi lực, xem như thuận lý thành chương, không có gì quá kỳ quái, nếu như không phải bị trấn áp quá lâu, thân thể có hao tổn còn chưa triệt để khôi phục thì chắc chỉ vài phút là đột phá.

Người bình thường như Mục Oanh thiên phú tất nhiên không bằng Lương Âm. Hắn không chỉ có thiên tư kinh người mà cón có nó, Nghịch Thiên Quyết.

Nghịch Thiên Quyết.

Tên như ý nghĩa, chính là nghịch thiên.

Vân Phi Dương giờ phút này còn không ý thức được môn tâm pháp này đặc thù, chỉ xem nó như tâm pháp cấp thấp nhất ở Phàm Giới để đối đãi, nếu có cao cấp hơn, khẳng định thay thế không chút do dự.

Nụ cười Lương Âm trên mặt mất dần, lãnh đạm nói.

- Đã đánh đệ đệ ta, vô luận như thế nào, ta đều để ngươi trả giá, cũng để người khác biết, Lương gia ta không phải ai cũng có thể động vào.

Nói xong, tay nhỏ giương lên, lại tính toán tiếp tục xuất thủ.

Vân Phi Dương bó tay:

- Đệ đệ ngươi chọc nữ nhân của ta trước, ta mới ra tay đánh hắn, ngươi giảng đạo lý hay không?

Vạn năm trước đám kia, nếu như Thần Giới cường giả nghe được câu nói này nhất định sẽ khóc, cuối cùng ngươi cũng đã hiểu lòng bọn ta nha.

Nếu như ngươi giảng đạo lý, chúng ta tội gì phải trả đại giới liên thủ trấn áp ngươi!

- Giảng đạo lý?

Lương Âm cao ngạo nói:

- Trên thế giới này, quyền đầu cứng mới là đạo lý.

Vân Phi Dương vô cùng tán thành câu này.

Năm đó hắn dựa vào đạo lý này, lần lượt đánh đám gia hỏa tự cho mình siêu phàm tại Thần Giới một trận, nhưng bây giờ hắn đạo lý không cứng, cho nên chỉ có thể kiên trì:

- Ngươi muốn đánh được ta phụng bồi, nhưng hôm nay có võ đạo khảo hạch, giao đấu thực sự không tốt, không bằng chúng ta lựa một ngày khác tái chiến?

Đánh không lại, thì kéo.

Lương Âm hơi hơi trầm ngâm, cảm thấy tên này nói có đạo lý, dù sao hôm nay là võ đạo khảo hạch. Vì vậy nói:

- Tốt, ba ngày sau tại nơi này, ngươi ta đánh nhau một trận, ai không đến là chó con.

- Có thể.