Chương 40

“Đúng, con có lỗi với anh con. Nhưng con có lỗi với anh ấy, là bởi vì từ nhỏ anh ấy đã hi sinh thời gian của mình, đưa con đi chơi. Bởi vì hồi nhỏ con không hiểu chuyện, thấy đồ của anh ấy là không biết xấu hổ đòi lấy, anh ấy lại dễ mềm lòng, con muốn là cho con.” Phó Cảnh Hành lạnh lùng trả lời.

“Còn ba thì sao? Từ nhỏ đến lớn 365 ngày, chỉ có 300 ngày có thể thấy ba, bình thường ba không quan tâm gì đến con, chỉ yêu cầu hết cái này đến cái khác.” Cậu ta cắn răng nói: “Đến cuối cùng lại nhảy ra, cường ngạnh quyết định nguyện vọng của con.”

Ba Phó hít sâu một hơi, kìm lại cơn giận: “Tôi ngày ngày không ở nhà, còn không phải là vì để anh sau này thoải mái thừa kế cơ nghiệp ổn định của nhà họ Phó hay sao? ! Anh đi học y, cả nhà họ Phó phải làm sao đây?”

“Cho nên con mới không báo danh vào trường y, còn không đủ hợp ý ba sao? Bây giờ con muốn ở cùng với ai, ba cũng muốn can thiệp vào sao?”

“Câm miệng!” Trán ba Phó nổi đầy gân xanh, đập mạnh xuống bàn: “Nhà họ Phó không thể có một người thừa kế là người đồng tính được! Lập tức chia tay với cậu trai đó ngay cho tôi, học kỳ sau ra nước ngoài du học!”

“Cho dù con có chia tay, con cũng chỉ thích đàn ông thôi.” Phó Cảnh Hành nói từng câu từng chữ một: “Phó Cảnh Hành con, hôm nay là một người đồng tính, cả đời này đều là người đồng tính.”

“Vậy mày cút ra khỏi nhà họ Phó đi! Dù sao nhà họ Phó cũng không chỉ có một đứa con là mày!”

Phó Cảnh Hành cười lạnh: “Bên ngoài ba luôn miệng nói con là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó, vừa tức giận đã uy hϊếp con nói nhà họ Phó không chỉ có một mình con. Nhưng con cũng hoàn toàn không quan tâm đến việc có thừa kế nhà họ Phó hay không!”

“Anh con không muốn tiếp xúc với người trong nhà, càng không muốn vào công ty, chính là lo lắng trên dưới nhà họ Phó sẽ nghi ngờ anh ấy tranh giành tài sản với con! Từ bé ba đã nuôi thả, nhưng yêu cầu của ba cũng không hề thấp chút nào, làm con ngoan làm anh trai tốt, còn từ nhỏ đã ở trước mặt anh ấy ám thị mọi thứ trong nhà đều không thuộc về anh ấy! Con là người được lợi, lời này con nói ra thật là đạo đức giả.”

“Ba, người trong nhà họ Phó có lỗi với anh nhất, rõ ràng chính là ba.”

Phó Cảnh Dung cầm nắm cửa bên ngoài, tâm trạng phức tạp.

Mặt ba Phó đỏ lên rồi lại xanh, xanh rồi lại tím, không nhịn được cầm đồ trên bàn ném về phía Phó Cảnh Hành, Phó Cảnh Hành không kịp tránh, bị đập vào vai, kêu lên một tiếng, ôm vai.

Phó Cảnh Dung nghe thấy âm thanh đồ vật rơi mạnh xuống đất, âm thầm nói không hay, lập tức mở cửa xông vào.

“Cảnh Dung?!” Ba Phó ngạc nhiên nhìn cậu phá cửa vào, lại nhìn đồ trang trí vừa rồi ông dùng để ném Phó Cảnh Hành, trong mắt hiện lên tia xấu hổ và ảo não.

Phó Cảnh Dung kéo Phó Cảnh Hành ra sau lưng, sắc mặt nghiêm túc: “Ba, cho dù thế nào, ba cũng không nên động tay chứ!”

“Vậy con cũng không xem xem nó hành xử thế nào!” Vẻ xấu hổ trên mặt ba Phó lập tức biến thành tức giận, mặt đỏ bừng, tức giận dùng ngón tay chỉ vào Phó Cảnh Hành: “Con có biết, ba nhận được điện thoại của bạn học cũ, thằng con hư hỏng này đang ôm hôn một người cậu trai ở nơi đông người, bản mặt này của ba đều bị người ta giẫm trên mặt đất rồi!”

Phó Cảnh Hành cười giễu một tiếng, sự tức giận của ba Phó lại bùng lên.

“Phó Cảnh Hành!” Phó Cảnh Dung cảnh cáo gọi cậu ta một tiếng.

Phó Cảnh Hành không nói gì nữa, chỉ là trên mặt vẫn có vẻ không phục.

“Sau khi Cảnh Hành biết được tính hướng của em ấy, đã đặc biệt quay về nói với con.” Phó Cảnh Dung bình tĩnh nói.

Ba Phó tức giận nhìn cậu: “Con cũng giấu giúp nó?”

“Cái nhìn của xã hội đối với người đồng tính vốn dĩ đã không được thân thiện rồi. Nếu chúng ta là người một nhà, còn đứng ở phía đối lập với em ấy, đối với Cảnh Hành không phải rất tàn nhẫn sao?”

Ba Phó nhìn cậu, có chút không che đậy được sự bất lực và hoang mang: “Sau này nó phải thừa kế.... sau này nó còn phải kết hôn sinh con với một cô gái môn đăng hộ đối____”

“Ba, lúc trước ba cũng đã nói, đồng tính là trời sinh không thể thay đổi được. Dựa vào giáo dưỡng của Cảnh Hành, em ấy sẽ đồng ý lừa dối một cô gái vô tội sao? Bây giờ ba đang tức giận, ba nghĩ kỹ xem, ba sẽ cho phép em ấy đi làm loại chuyện không có đạo đức đó sao?”

Ba Phó im lặng.

“Cảnh Hành đến chỗ con ở trước, đợi đến khi ba bình tĩnh lại, ba lại nói chuyện đàng hoàng với Cảnh Hành.” Phó Cảnh Dung nhìn thần sắc của ba Phó, nhìn ra khả năng có thể xoay chuyển, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ba Phó không nói gì, ngầm biểu thị đồng ý.

Phó Cảnh Dung đưa Phó Cảnh Hành trở về khu nhà Tinh Châu trước, lại nhận được điện thoại của Tần Đình Dịch.

“Đến nơi chưa? Cậu vẫn không gửi tin nhắn cho tôi.” Tần Đình Dịch quan tâm hỏi.

Phó Cảnh Dung xoa trán, nói ngắn ngọn mọi chuyện cho Tần Đình Dịch nghe: “Cơm hôm nay không ăn được rồi, tôi đưa nó trở về trước đã.”

“Cậu đưa cậu ấy đến chỗ tôi trước đi, chắc cũng chưa ăn gì.” Tần Đình Dịch dừng lại một chút: “Đúng lúc tôi đang vo gạo.”

“Có phiền không?” Phó Cảnh Dung do dự hỏi.

Hình như Tần Đình Dịch cười nhẹ một tiếng: “Ngày ngày đều như vậy, nhiều hơn một người có thể phiền phức đến đâu chứ.”

Phó Cảnh Dung cũng không từ chối nữa: “Được, vậy tôi đưa nó về.”

“Là anh Tần sao?” Phó Cảnh Hành do dự hỏi.

Phó Cảnh Dung xoa đầu cậu ta, cười nói: “Đúng, tối nay em có lộc ăn rồi.”

“Anh, anh nghe thấy lời em nói với ba rồi sao?” Phó Cảnh Hành do dự, vẫn hỏi.

“Em ôm hôn một cậu trai ở nơi đông người sao?” Phó Cảnh Dung khởi động xe.

Phó Cảnh Hành đỏ mặt: “Anh!”

“Xác định quan hệ rồi?”

“Đúng vậy, cậu ấy cũng thích em, sau đó chúng em ở bên nhau rồi!” Phó Cảnh Hành vui vẻ nói, sau đó giọng điệu nhanh chóng thay đổi: “Kết quả lần đầu tiên hẹn hò đã bị bạn cũ của ba thấy, nói với ba.”

Phó Cảnh Dung cười hì hì, sau đó nghiêm túc hỏi: “Đã xem kết quả xét nghiệm của nhau chưa?”

Phó Cảnh Hành đỏ mặt, làu bàu: “Còn chưa đến bước đó đâu.”

“Không phải em có ý nghĩ lên giường với người ta sao?” Phó Cảnh Dung mặt không đổi sắc nói.

“Phó Cảnh Dung!”

Phó Cảnh Dung cười, không trêu em trai nữa.

Phó Cảnh Hành yên lặng một lúc, thở dài thườn thượt: “Anh em ấy, rất giỏi đổi đề tài.”

Phó Cảnh Dung im lặng không nói, cười giả vờ không hiểu ý cậu ta.

*

“Tài nghệ nấu ăn của anh Tần giỏi quá!” Phó Cảnh Hành xoa bụng nhỏ, thoải mái dựa vào ghế, nhưng không cẩn thận đυ.ng vào vai, “hít” một tiếng.

“Anh quên mất chuyện này, vừa đυ.ng vào sao?” Phó Cảnh Dung phiền muộn nói: “Đình Dịch, tôi nhớ ở chỗ anh có thuốc trị thương đúng không?”

Tần Đình Dịch xin lỗi nói: “Mấy ngày trước tôi dọn dẹp đống thuốc hết hạn, không cẩn thận làm vỡ rồi.”

“Vậy tôi về lấy.” Phó Cảnh Dung đứng lên.

Sau khi cậu đi, hai người còn lại chìm vào im lặng.

“Cậu muốn uống chút gì không?” Tần Đình Dịch nhìn em trai Phó Cảnh Dung, hỏi.

Tay xoa bụng của Phó Cảnh Hành từ từ dừng lại, lắc đầu, ngồi thẳng người.

“Anh Tần, anh đang làm việc ở công ty giải trí Chiêu Quang sao?” Phó Cảnh Hành như cười như không nói.

Tần Đình Dịch cẩn thận nhìn cậu ta, chậm rãi nói: “Cảnh Dung nói với cậu?”

“Tất nhiên không phải.” Phó Cảnh Hành cười nói: “Anh em đơn thuần lại mềm lòng, em sợ anh ấy bị lừa, tất nhiên phải quan tâm nhiều chút đến người bên cạnh anh ấy rồi.”

Trong mắt Tần Đình Dịch nhiều thêm mấy phần tán thưởng: “Cảnh Dung không phí công thương cậu.”

“Em với anh em mới là người một nhà, anh Tần tội gì phải có giọng điệu như vậy.” Phó Cảnh Hành cười rạng rỡ, nhưng lời nói ra lại không dễ nghe cho lắm.

“Cậu muốn nói gì, thì nhanh chóng nói đi, lát nữa Cảnh Dung sẽ quay lại.” Tần Đình Dịch bình tĩnh nói.

“Anh thích anh em?” Phó Cảnh Hành thu lại ý cười.

“Đúng.” Tần Đình Dịch trả lời vô cùng thoải mái.

Ánh mắt Phó Cảnh Hành sắc bén, giễu cợt nói: “Anh em là người nhà họ Phó, trong tay anh ấy có không ích cổ phần của nhà họ Phó và nhà mẹ anh ấy, không ham muốn xuất thân của anh, anh có gì phải giấu anh ấy chứ?”

Tần Đình Dịch quả thật biết Phó Cảnh Dung là người của nhà họ “Phó”. Vốn dĩ anh không muốn điều tra bối cảnh của Phó Cảnh Dung, nhưng sau khi nghe thấy cậu có cả một tòa nhà trong khu nhà Tinh Châu, mới phát hiện gia cảnh của Phó Cảnh Dung không đơn giản như trong tưởng tượng của mình. Sau khi anh điều tra một chút, anh có chút ngạc nhiên, nhưng đau lòng nhiều hơn.

Đặc biệt là sau khi nghe Phó Cảnh Dung thổ lộ tiếng lòng.

Hoàn cảnh gia đình phức tạp và trải qua tuổi thơ thiếu tình thương, nhưng Cảnh Dung lại lớn lên thành dáng vẻ như vậy, không hề tràn đầy oán giận và ác ý với thế giới, mà là tràn đầy nhiệt tình, cố gắng để thế giới của người bên cạnh mình trở lên tốt đẹp.

Khiến người khác yêu thích, khiến người khác khâm phục, khiến người khác thương tiếc.

“Giấu em ấy không phải ý định ban đầu của tôi ____ rất khó nói rõ.” Tần Đình Dịch thở dài: “Chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa nắm chắc, nếu tôi nói thật với em ấy, em ấy có tha thứ cho tôi không.”

Vốn dĩ Phó Cảnh Hành muốn nói anh cậu rất mềm lòng, cho dù tức giận cũng sẽ nhanh chóng hết giận. Nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến vị này không phải là người tốt gì, mà lại là tên nhìn chằm chằm anh mình như hổ đói.

Vì vậy nuốt lời xuống.

Phó Cảnh Hành nhìn anh: “Vậy anh định lúc nào nói thật với anh ấy?”

“Sau sinh nhật của em ấy đi.” Tần Đình Dịch do dự một lúc, vẫn hạ quyết định.

Phó Cảnh Hành hừ lạnh một tiếng trong lòng, đừng cho rằng cậu ta không biết Tần Đình Dịch có ý nghĩa tỏ tình và nói thật vào ngày sinh nhật.

Vừa rồi cậu xem, hai người này cùng nhau xào rau nấu cơm, Phó Cảnh Dung ở nhà Tần Đình Dịch giống như ở nhà mình vậy, còn nói ngày ngày đưa đón Tần Đình Dịch đi làm, chỉ chưa ở chung thôi____ chung một tầng cũng không khác là bao.

Sinh nhật bất ngờ, tỏ tình lãng mạn, nhỡ đâu chính là cơ hội chọc thủng màn chắn thì sao. Vốn dĩ anh mình đã mềm lòng, nếu hai người thật sự ở cùng nhau, biết được sự thật không phải chỉ cần dỗ chút là được sao.

Phó Cảnh Hành không biết ý nghĩ trong lòng Tần Đình Dịch lại hoàn toàn ngược lại.

Tần Đình Dịch không thể giấu Cảnh Dung cả đời được. Nếu sau khi Cảnh Dung biết sự thật rồi tức giận, tình cảm hai người bị tổn hại, ít ra anh có thể để Cảnh Dung vui vẻ trải qua sinh nhật trước, rồi từ từ bù đắp lỗi lầm của mình.

“Em sẽ không nói cho anh em biết thân phận của anh.” Phó Cảnh Hành nhìn anh, trong lòng hừ lạnh một tiếng: “Nhưng anh nhất định phải đồng ý với em, trước khi anh ấy không biết thân phận thật sự của anh, anh không được tỏ tình với anh ấy.”

“Biết được anh lừa anh ấy, hiệu quả tỏ tình sẽ giảm rất lớn.” Trong lòng Phó Cảnh Hành đắc ý nghĩ.

Bởi vì Tần Đình Dịch không biết tính hướng của Phó Cảnh Dung, không hề có dự định tỏ tình trong tương lai gần, tất nhiên sẽ đồng ý.

Hai người đạt thành thỏa thuận, lúc này đều rất hài lòng. Đợi khi Phó Cảnh Dung cầm thuốc trở lại, thì thấy hai người họ đang nói chuyện vui vẻ về các tin mới.

“Cảnh Hành, em tự mình bôi, hay là anh giúp em?”

Phó Cảnh Hành nhận lấy thuốc, nửa đẩy nửa kéo Phó Cảnh Dung: “Anh, anh về nhà bôi cho em, chúng ta không làm phiền anh Tần nữa.”

Phó Cảnh Dung nhíu mày: “Phó Cảnh Hành, em lại bày trò gì vậy. Anh lấy thuốc đến cho em, em lại muốn trở về.”

“Anh, đi thôi!”

Phó Cảnh Dung vừa bị đẩy đi, vừa quay đầu xin lỗi Tần Đình Dịch.

Trong mắt Tần Đình Dịch tràn đầy dung túng, khóe miệng treo nụ cười bất đắc dĩ, phất tay với cậu.

Phó Cảnh Dung cũng nở nụ cười, vẫy tay với anh.

========

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN