Chương 39

Bạn cùng phòng của Đàm Yến Phương vẫn chưa quay lại, ký túc xá chỉ có hai người Đàm Yến Phương và Lộ Tụng.

Thấy Đàm Yến Phương trực tiếp tắt camera, Lộ Tụng ngạc nhiên: “Như vậy chương trình có...”

Đàm Yến Phương không hề ngạc nhiên, tự tay tắt thiết bị ghi âm trên người mình và Lộ Tụng.

Lộ Tụng không hiểu cậu ta muốn làm gì, nhưng máy quay đều tắt hết rồi, cũng không thiếu thiết bị ghi âm này.

Đàm Yến Phương lấy điện thoại dưới gối mình ra, đưa cho Lộ Tụng: “Chắc nhân viên công tác đã nói với cậu chuyện trên mạng rồi đúng không?”

Hình như Lộ Tụng đã đoán được dụng ý của Đàm Yến Phương, do dự nói: “Ừ, biết rồi.”

“Có phải cậu không mang nhiều điện thoại, cái của tôi đưa cho cậu dùng trước, liên lạc với người đại diện của cậu đi.”

“Nhưng...” Lộ Tụng do dự một chút, vẫn lắc đầu: “Tôi lấy rồi, cậu dùng cái gì?”

Đàm Yến Phương có chút không kiên nhẫn, trực tiếp nhét điện thoại vào trong lòng cậu ta: “Cậu cho rằng ai cũng ngốc như cậu, chỉ mang một cái điện thoại thôi sao?”

“Người đại diện của tôi sẽ không quan tâm đến chuyện của tôi đâu.” Lộ Tụng co ngón tay suy nghĩ, nói thật.

Ánh mắt Đàm Yến Phương xẹt qua tia ngạc nhiên và khó hiểu.

“Có điều tôi đã nhờ một người bạn giúp tôi làm sáng tỏ rồi, bây giờ vẫn muốn mượn điện thoại của cậu dùng một chút.” Lộ Tụng cười với cậu ta.

Ánh mắt Đàm Yến Phương phức tạp: “Vậy cậu dùng đi.”

Điện thoại không cài mật mã, Lộ Tụng thuận lợi mở weibo, tìm tên weibo của Phó Cảnh Dung, vậy mà phát hiện tên của cậu và mình đều lên hotsearch.

Nhanh chóng nhìn qua bài biết dài của Phó Cảnh Dung, trong lòng Lộ Tụng vừa cảm động vừa như trút được gánh nặng. So với trong tưởng tượng của cậu ta chỉ chứng mình phòng thuê là của cậu ta, Phó Cảnh Dung rõ ràng đã làm nhiều hơn.

Hơn nữa giống như những bình luận hàng đầu bên dưới nói, Phó Cảnh Dung rất có thể bởi vì cậu ta mà nhận phải công kích của những cư dân mạng không phân rõ phải trái.

“Chủ nhà chúng ta ấy, là như vậy!” Lời của Khổng Tân lại xuất hiện trong đầu cậu ta.

“Chủ nhà của cậu rất tốt.” Đàm Yến Phương ở bên cạnh nhìn một cái, giọng điệu không rõ ràng.

Lộ Tụng như thể cảm thấy vinh dự, học dáng vẻ giơ ngón cái của Khổng Tân lúc đó: “Anh Cảnh Dung là người rất tốt!”

Đàm Yến Phương không biết tại sao, đột nhiên im lặng.

Lộ Tụng không chú ý đến dị tượng của cậu ta, có chút rối rắm hỏi: “Đàm Yến Phương, cậu đã biết chuyện của tôi rồi, tại sao còn... gọi tôi vậy?”

“Tôi thích gọi thì gọi thôi.” Đàm Yến Phương khựng lại, bình tĩnh nói.

Mắt Lộ Tụng sáng long lanh nhìn cậu ta: “Cậu cảm thấy tôi không giống loại người đó, đúng không?”

Đàm Yến Phương im lặng một chút, cười giễu nói: “Tôi chưa thấy người nào có kim chủ phía sau mà lại ngốc như cậu. Chỉ bởi vì đánh giá ban đầu được vào lớp A, mà có thể đứng đần ra trên sân khấu.”

Lộ Tụng đỏ mặt: “Đàm Yến Phương!”

Đàm Yến Phương nhàn nhạt nói: “Tôi nói sai sao?”

“Cho dù như vậy.” Lộ Tụng tiếp tục đỏ mặt, chuyện này rất xấu hổ, chân thành nói: “Vẫn phải cảm ơn cậu!”

Đàm Yến Phương: “Mượn cái điện thoại thôi, không cần đâu.”

“Tôi là nói, cậu cảm thấy tôi quá ngốc cũng được, hay thật sự tin tôi cũng được.” Lộ Tụng chăm chú nhìn cậu ta: “Vẫn cảm ơn cậu đã tin tôi.”

Đàm Yến Phương mấp máy môi, rũ mắt, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lộ Tụng trả điện thoại cho cậu ta, do dự nói: “Chắc bạn cùng phòng của cậu sắp về rồi, tôi đến phòng tập luyện luyện thêm một chút đây. Cậu còn đi không?”

“Cậu đi đi tôi không đi.” Đàm Yến Phương nhẹ giọng nói.

Lộ Tụng gật đầu, lúc mở cửa, Đàm Yến Phương đột nhiên gọi cậu ta lại.

Cậu ta quay đầu, thấy Đàm Yến Phương nhìn mình, lắc lắc điện thoại: “Fan cậu nói cậu nghèo đến lúc đi xong hoạt động còn phải làm giáo viên dạy nhảy kiếm thêm chút tiền, thật vậy sao?”

Lộ Tụng không biết sao những fan này biết được, xấu hổ đỏ mặt gật đầu.

Vẻ mặt Đàm Yến Phương phức tạp.

“Cậu đừng quá ngốc. Trong chương trình này, hầu hết mọi người đều coi cậu thành đối thủ cạnh trạnh, chỉ muốn cọ ống kính của cậu thôi.” Cậu ta nhìn Lộ Tụng, đột nhiên nói đến vấn đề khác.

Lộ Tụng nghĩ đến Văn Phong, mình hi sinh thời gian luyện tập của mình, giúp cậu ta luyện từng động tác không phải của nhóm mình. Kết quả hướng gió trên mạng của mình vừa giảm xuống, cậu ta dã lập tức tránh mình. Thấy mình và Đàm Yến Phương ở cùng nhau, lại tiến đến gần.

Thật ra nghĩ kỹ, những ngày nay cậu ta không ở cùng mình, thì cũng ở cùng những người có đề tài dễ có được ống kính, còn thường dựa vào tính cách “thẳng thắn” mà xảy ra tranh luận với người khác, vì người khác “chống lại bất công”.

Lộ Tụng gật đầu, dứt khoát nói: “Bây giờ tôi biết rồi!”

“Cậu đi tập nhảy đi.” Đàm Yến Phương im lặng nhìn cậu ta một chút, nói.

Lộ Tụng cười với cậu ta, quay người mở của, chạy về phòng tập.

*

“Vẫn có một số người tin những lời đồn kia.” Phó Cảnh Dung thở dài.

Tần Đình Dịch nhận lấy cái khăn cậu đưa qua, vừa lau bể cá vừa nhàn nhạt nói: “Rất bình thường, rất nhiều người tin mình đã thấy sự thật, trên thế giới này không có người nỗ lực mà tài giỏi, chỉ có người dựa vào mọi thủ đoạn mà leo lên.”

Phó Cảnh Dung thở dài: “Tin đồn truyền miệng nhau, không thể dập tắt được. Cũng không biết bao nhiều người tin mấy tin đồn của blogger.”

“Cục diện bây giờ cũng coi như tốt rồi.” Tần Đình Dịch an ủi cậu: “Trên người mỗi một nghệ sĩ ít nhiều gì cũng phải có một ít tin đồn sai lệch, đây là trạng thái bình thường.”

Phó Cảnh Dung nhìn anh: “Nhưng cho dù là trạng thái bình thường, cũng không đại biểu nó là đúng.”

Tần Đình Dịch ngẩn ra, nhìn cậu, sau đó cong miêng: “Đúng, đây không phải là đúng.”

Phó Cảnh Dung nghi hoặc nhìn anh, một mặt nghiêm túc.

“Sao tôi lại cảm thấy giọng điệu của anh giống như đang dỗ trẻ con vậy?”

Độ cong khóe miệng Tần Đình Dịch nhếch lên, lộ ra vài phần bất lực: ‘Cậu cũng không phải trẻ con, tôi dỗ cậu làm gì chứ? Ngày mai cậu muốn ăn gì?”

Phó Cảnh Dung ha một tiếng, chỉ trích anh: “Một khi nói không lại là chuyển chủ đề tôi muốn ăn gì, chọc tôi tức giận cũng chuyển chủ đề tôi muốn ăn gì, tôi ham ăn vậy sao? Tần Đình Dịch, tôi đã muốn hỏi từ lâu, có phải anh xem tôi là trẻ con không?”

“Tôi có chọc cậu tức giận sao?” Tần Đình Dịch nghiêm túc nói.

Phó Cảnh Dung không nói lên lời.

“Nghĩ xem ngày mai ăn cái gì đi? Nếu không xào rau cho cậu nhé.” Tần Đình Dịch nhìn dáng vẻ muốn phản bác lại không thể phản bác được của cậu, trong mắt mang theo ý cười.

Phó Cảnh Dung híp mắt: “Đình Dịch, anh thay đổi rồi, lúc trước anh chưa bao giờ để tôi ăn chay.”

“Kết hợp rau thịt rất tốt cho cơ thể, cậu lại không thích vận động.” Từ khi bầu không khí giữa hai người trở lại bình thường, cuối tuần Phó Cảnh Dung lại bắt đầu chơi trò lười không vận động.

Tần Đình Dịch suy nghĩ, nói tiếp: “Cơ thể tốt, sau này già rồi mới có thể nhảy quảng trường.”

Phó Cảnh Dung: “...”

“Đúng rồi, hôm nay tôi mua đồ về, ở bãi đậu xe thấy Vu Nhạn Phi và người đại diện của anh ta. Cuối cùng anh ta cũng có thời gian nghỉ ngơi rồi, muốn mời tôi ăn cơm. Người đại diện anh ta nghe nói anh cho Vu Nhạn Phi chủ ý, cũng muốn mời anh ăn cơm.” Nói đến ăn cơm, Phó Cảnh Dung nhớ đến.

Trong lòng Tần Đình Dịch lộp bộp, bình tĩnh hỏi: “Cậu nói với anh ta tôi là ai sao?”

“Anh ta không hỏi, tôi không kịp nói.”

Trái tim Tần Đình Dịch khẽ đặt xuống, cố ý lộ ra vẻ ngại ngùng: “Tôi không tiện gặp anh ta, trước kia tôi không phải....”

Phó Cảnh Dung hiểu ra, lúc trước Đình Dịch là người đại diện, giữa họ có xảy ra cạnh tranh xích mích là chuyện bình thường.

“Cậu cũng đừng nói với Vu Nhạn Phi tôi là ai, dù sao...” Tần Đình Dịch có vẻ muốn nói lại thôi.

Phó Cảnh Dung hiểu ý anh. Nếu đã có tranh chấp với Vương Kế, nếu để anh ta biết, có thể sẽ có khúc mắc với Vu Nhạn Phi.

Nhưng cậu vẫn có chút do dự: “Nhưng lúc trước anh quả thật cho anh ta chủ ý...”

“Cũng không phải là chủ ý quan trọng, phàm là người trong ngành đều biết.” Tần Đình Dịch nhìn cậu: “Hơn nữa, tôi không cho anh ta chủ ý, là cho bạn cậu.”

Phó Cảnh Dung xấu hổ gãi mặt: “Vậy được thôi, ngày mai tôi vẫn đi đón anh, nhưng tối thì không cần làm cơm cho tôi nữa.”

Tần Đình Dịch gật đầu, âm thầm thở phào.

Đợi Phó Cảnh Dung đi rồi, Tần Đình Dịch lập tức gọi điện thoại cho thư ký.

“Nói với Vương Kế, anh ta là một người thông minh, những lời không nên nói thì đừng nói, cũng đừng có những suy nghĩ lung tung.” Tần Đình Dịch lạnh lùng nói.

Chắc Vương Kế thấy xe Phó Cảnh Dung, trong lòng có suy đoán gì đó về quan hệ của mình và Phó Cảnh Dung. Anh ta từng vấp ngã, bây giờ làm chuyện luôn cẩn thận, đây cũng là nguyên nhân anh ta không trực tiếp hỏi rõ thân phận của anh.

Vương Kế nhận được điện thoại của thư ký tất nhiên vô cùng ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng xác định suy nghĩ của mình.

Không biết tại sao Tần tổng lại chơi trò che giấu thân phận giống kịch bản phim thần tượng, nhưng có thể thấy rõ chủ nhà của Vu Nhạn Phi này có một vị trí rất quan trọng trong lòng Tần tổng.

Anh ta không khỏi có chút hối hận, mình hành sự vẫn quá vội vàng ròi, không nên thăm dò. Cho dù Phó Cảnh Dung có phải người tình bí mật của Tần tổng hay không, anh ta đều phải căn dặn Vu Nhạn Phi tạo quan hệ tốt với cậu.

Đầu tiền chưa nói đến việc cậu giúp đỡ Vu Nhạn Phi, chỉ đơn giản có thể lấy được cơ hội thử vai phim “Chính Nghĩa”, đã không thể xem thường rồi.

“Nhạn Phi.” Anh ta do dự, nói với Vu Nhạn Phi: “Ngày mai cậu nhất định phải cảm ơn cậu Phó, tình cảm giữa hai người không thể rạn nứt được.”

Vu Nhạn Phi có chút ngạc nhiên, đây đã không phải là lần đầu tiên Vương Kế dặn dò anh ta nữa rồi, Nói thật, có chút không giống tác phong của anh ta.

“Tất nhiên, tôi và Cảnh Dung có giao tình bao nhiêu năm nay, cậu ấy lại đưa củi cho tôi khi tôi gặp khó khăn, không có cậu ấy sẽ không có tôi của bây giờ. Tôi nhất định sẽ không cắt đứt quan hệ với cậu ấy.”

Vương Kế gật đầu, nhìn anh ta, vẫn không nói ra chuyện của Tần Đình Dịch.

Nếu Vu Nhạn Phi biết, dựa vào tình cảm của anh ta với Phó Cảnh Dung, nhất định sẽ không che giấu cho Tần tổng.

Nếu Tần tổng muốn che giấu thân phận, chuyện này tuyệt đối không thể do anh ta hoặc Vu Nhạn Phi nói ra được.

*

Đáng tiếc bữa cơm của Vu Nhạn Phi và Phó Cảnh Dung vẫn không thể ăn được.

Khi Phó Cảnh Dung chuẩn bị ra ngoài, thì nhận được điện thoại của quản gia nhà họ Phó, nói ba Phó và Phó Cảnh Hành đang cãi nhau, mẹ Phó Cảnh Hành về nhà mẹ, trong thư phòng không ngừng vang lên tiếng cãi nhau, trong nhà lại không có ai dám ngăn cản.

“Sao Cảnh Hành lại ở nhà lúc này chứ?”

“Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không biết, hôm qua ông chủ nhận được một cuộc điện thoại, nổi giận, gọi cậu ấy về trong đêm.” Quản gia nhà họ Phó hàm hồ nói không rõ.

Trong lòng Phó Cảnh Dung thắt lại, không phải là....

Cậu vội vàng gửi tin nhắn xin lỗi cho Vu Nhạn Phi, lái xe trở về nhà họ Phó, trong ánh mắt thở phào nhẹ nhõm của quản gia nhà họ Phó vội vàng chạy lên thư phòng.

“Trên dưới nhà họ Phó làm gì có lỗi với mày chứ? Đến cả anh mày, vì mày, vì tránh bị nghi ngờ, thậm chí còn không dám vào công ty, bây giờ mày làm như vậy có xứng với anh mày không?”

Tiếng gầm tức giận của ba Phó truyền ra ngoài thư phòng, tay mở cửa của Phó Cảnh Dung dừng lại.

==========

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN