Chương 29

Trong nhà Khổng Tân ngoại trừ Phó Cảnh Dung còn có ba người nữa, MC nam nữ và idol Lộ Tụng là khách mới cùng lên sân khấu hôm đó.

“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.” Phó Cảnh Dung cười nhập bàn, phát hiện đồ nướng mua bên ngoài đã sắp xếp gọn gàng, không có dấu vết ăn qua.

Cậu ngạc nhiên nói: “Mọi người chưa ăn, còn đợi tôi sao?”

MC nữ nháy mắt với cậu: “Tôi nhất định phải đợi soái ca đều đến đủ hết chứ.”

“Người ta vừa ăn cơm tối xong, đừng để người ta nôn ra.” MC nam bình tĩnh thổ tào.

MC nữ tức giận chừng anh ta: “Anh đừng có ly gián tình cảm giữa tôi và Cảnh Dung.”

MC nam nhún vai.

Phó Cảnh Dung cười ngượng ngùng, chào hỏi với Lộ Tụng: “Chào cậu, lại gặp mặt rồi.”

“Chào anh Phó.” Lộ Tụng nở nụ cười nhe răng với cậu, không biết tại sao lại có chút bồn chồn.

Phó Cảnh Dung cười cười: “Gọi tên tôi là được rồi.”

“Gọi anh ấy Cảnh Dung là được, đừng khách sáo như vậy.” Khổng Tân chen miệng, nhìn đồ nướng trên bàn nuốt nước miếng: “Mọi người mau ăn đi, đồ nướng của nhà hàng này là ngon nhất đấy, lát nữa nguội sẽ không ngon nữa đâu.”

Phó Cảnh Dung nhớ lại chuyện lần trước một ngày bị cậu ta nhét hai bao đồ ăn vặt, trêu chọc: “Thật sự là ăn đêm, tôi còn cho rằng cậu sẽ lấy bao đồ ăn vặt ra để chiêu đãi tôi nữa chứ?”

Khổng Tân đang cắn phao câu vịt trong miệng, ngẩn ra một chút, không biết cậu có ý gì: “Anh muốn bao đồ vặt lớn sao? Trong nhà tôi chuẩn bị rất nhiều, đều để ở thư phòng. Nếu anh muốn, thì lát nữa lấy mấy bao đi.”

Hóa ra thật sự có một phòng để đựng bao ăn vặt lớn sao!

Khổng Tân nhìn thấy Phó Cảnh Dung giống như bị chọc trúng điểm cười gì đó, lắc đầu không ngừng cười, cậu ta lộ ra ánh mắt hoang mang.

MC nữ và MC nam cuối cùng cũng cãi nhau xong rồi, kết thúc bằng lời cầu xin của MC nam.

“Cảnh Dung, chúng ta chụp một tấm đăng lên weibo nhé?” MC nữ cầm điện thoại, cười nói: “Sau khi quay xong chương trình tôi đã theo dõi cậu, luôn đợi cậu theo dõi lại đấy.”

Phó Cảnh Dung ngẩn ra, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xong chương trình thu được nhiều fan quá, tôi không phát hiện, lát nữa tôi sẽ theo dõi cô.”

MC nam giơ tay: “Còn có tôi với Lộ Tụng nữa.”

Phó Cảnh Dung lại nói xin lỗi, ấn theo dõi từng người một trước mặt họ.

Khổng Tân cười trên nỗi đau của người khác nhìn dáng vẻ xấu hổ của Phó Cảnh Dung, tay và miệng vẫn không ngừng ăn hết cái này đến cái khác. Không ngờ ngoại trừ cậu ta, bốn người đột nhiên nhanh chóng tạo dáng. Ống kính của MC nữ cố định vào cảnh tượng Khổng Tân đang mặt mày hùng hổ ăn đầy miệng dầu mỡ.

“Hôm nay mẹ già tôi và hai đứa trẻ phiền lòng, cùng ăn đồ nướng với hai vị soái ca lâu rồi không gặp. Còn được tận mắt thấy @Thu tiền nhà đây ấn theo dõi weibo nữa.” MC nữ vừa đọc vừa gõ chữ, khi Khổng Tân còn chưa phản ứng lại, đăng lên weibo.

Khổng Tân: “???”

“Cô có thể cẩn thận một chút không.” MC nam cau mày.

Khổng Tân liều mạng gật đầu, cảm động nói: “Vẫn là anh thương em.”

“Rõ ràng chỉ có mình Khổng Tân là đứa trẻ phiền lòng thôi.” MC nam nghiêm túc chỉnh lại.

MC nữ qua loa làm động tác Ok với anh ta, nhưng không hề có ý chỉnh sửa lại weibo.

Khổng Tân không còn gì để lưu luyến: “Hôm nay tôi lại bị bắt nạt ở nơi làm việc rồi.”

Phó Cảnh Dung mím môi cười, mở weibo chuyển tiếp weibo của MC nữ, bình luận bên dưới tăng lên nhanh chóng.

“Thích anh trai nhỏ tài tử đau khổ vậy sao? Không chụp ảnh tự sướиɠ cũng không đăng weibo QAQ.”

“Tín nữ nguyện dùng mười cân thịt xin anh trai nhỏ vào giới giải trí....”

“Một ngày đăng weibo một lần, phải là loại ảnh tự sướиɠ đủ chín ảnh, nếu không đừng ép em quỳ xuống xin anh [doge]”

“...”

“Cảnh Dung thật sự không có ý muốn vào giới giải trí sao?” MC nữ cũng nhìn thấy trạng thái sôi động dưới weibo của cậu, tò mò hỏi.

Phó Cảnh Dung lắc đầu.

“Có điều lăn lộn trong ngành này quả thật cũng khó.” MC nam nhìn Lộ Tụng, thở dài, cười hỏi: “Nghe Khổng Tân nói phòng trong tòa nhà này đều là của cậu đúng không?”

Phó Cảnh Dung nhìn Khổng Tân, Khổng Tân nịnh nọt cười cười.

Cậu gật đầu.

“Thật ngưỡng mộ!” MC nữ ngược lại thở dài: “Nếu tôi cũng được thu tiền nhà của một tòa nhà như vậy, tôi cũng không muốn vào giới giải trí. Trên mạng mỗi ngày đều có bình luận về cậu, một câu có thể diễn giải ra ba trăm nghĩa, nếu không phải nhiều tiền, tôi nhất định cũng sẽ không làm.”

“Không phải cô nói muốn làm MC xuất sắc nhất trong nước sao?” MC nam liếc cô, nhàn nhạt hỏi.

MC nữ xấu hổ ôm mặt, yểu điệu nói: “Đúng vậy, mặc dù như vậy, nhưng tôi cũng không thể tuyên truyền khắp nơi được, rõ ràng tôi rất trung nhị mà.”

Lộ Tụng vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở vị trí nghe cá tiền bối nói chuyện bị chọc cười đột nhiên lên tiếng: “Anh Cảnh Dung, vậy ở đây có còn phòng nào trống không?”

Khổng Tân cướp trước một bước: “Có có có, phòng bên cạnh anh còn trống.”

Phó Cảnh Dung nhìn Khổng Tân một cái, cười nói với Lộ Tụng: “Đúng, phòng bên cạnh cậu ta vẫn còn trống. Người ta muốn thuê nhà, tôi tuyệt đối sẽ giới thiệu căn bên cạnh cuối cùng. Tên nhóc này rất ồn ào, khách thuê tầng trên đã nổi tiếng là người tốt tình, còn có lần không chịu được đến tìm tôi khiếu nại.”

“Đó đều là chuyện cách đây bao lâu rồi, bây giờ tôi đã sớm an phận rồi.” Khổng Tân chột dạ giảo biện.

Phó Cảnh Dung liếc cậu ta một cái, không muốn nói nhiều với cậu ta: “Dù sao lần trước tôi đã nói với cậu, nếu có người lại khiếu nại cậu....”

Khổng Tân rụt cổ không dám nói gì nữa.

“Thật ra Lộ Tụng là muốn xem có thể thuê phòng của cậu không.” Thấy vấn đề càng ngày càng xa, MC nam nói ra mục đích thật sự của Lộ Tụng.

Lộ Tụng gật đầu: “Nếu vẫn còn phòng cạnh anh Khổng, thì em có thể thuê.”

“Đứa trẻ Lộ Tụng này rất ngoan, cũng thích sạch sẽ, không giống Khổng Tân.” MC nữ cũng nói giúp.

Phó Cảnh Dung bật cười: “Hóa ra đây là lý do hôm nay Khổng Tân cứ muốn tôi đến đây một chuyến sao. Tôi là chủ nhà, làm gì có khách thuê đến tận cửa mà lại không muốn chứ.”

“Đâu có đâu có.” MC nữ yểu điệu nói: “Chủ yếu là muốn nhìn thấy cậu mà.”

“Cậu muốn chuyển vào lúc nào, chúng ta ký hợp đồng xong tôi sẽ tìm công ty vệ sinh dọn dẹp một chút.” Phó Cảnh Dung quay đầu nhìn Lộ Tụng.

Lộ Tụng do dự một chút: “Tuần sau có được không? Em muốn càng nhanh càng tốt.”

Phó Cảnh Dung cười: “Tất nhiên có thể.”

Lộ Tụng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

“Mọi người mau ăn đi!” Khổng Tân thấy đã nói xong chính sự, bắt đầu bảo mọi người dùng bữa.

*

Sau khi Phó Cảnh Dung rời đi, nhiệt độ trên mặt Tần Đình Dịch hạ xuống, thu dọn phòng bếp một chút, định ra ngoài vứt rác.

Đợi vứt xong rác lên tầng, anh nhìn thấy một thiếu niên cao lớn đáng thương ngồi trước cửa Phó Cảnh Dung.

Nhìn thấy cửa thang máy mở ra, mắt thiếu niên sáng lên một chút rồi lại mờ đi.

“Chào anh.” Thiếu niên do dự một chút, vẫn lên tiếng hỏi chuyện Tần Đình Dịch trông không giống một cư dân nhiệt tình bước ra khỏi thang máy: “Anh biết anh em đi đâu không? Điện thoại anh ấy vẫn luôn không nghe.”

“Cảnh Dung sao?” Tần Đình Dịch cũng đã nghe nói Phó Cảnh Dung có một người em gái, nhưng không biết cậu có một em trai.

Phó Cảnh Hành gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng, Phó Cảnh Dung.”

“Cậu ấy có chuyện ra ngoài rồi, có lẽ điện thoại để im lặng.” Tần Đình Dịch cảm thấy nhất định phải lấy được hảo cảm của em trai Phó, chủ động nói: “Cậu có muốn đến nhà tôi nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần không cần, em đợi tiếp vậy.” Phó Cảnh Hành lịch sự từ chối.

Tần Đình Dịch phát huy nhiệt tình hiếm có của mình: “Không sao, tôi là bạn thân của anh trai cậu, cậu cứ coi tôi là anh trai là được.”

Phó Cảnh Hành cũng ngồi mệt rồi, do dự một chút thì đồng ý.

“Cậu muốn uống gì, nước trái cây hay là cà phê?”

Phó Cảnh Hành vội vàng nói: “Không cần phiền phức đâu.”

“Đừng khách sáo, đều là nhãn hiệu mà anh cậu thích uống.” Tần Đình Dịch giống như vô ý nói: “Chắc khẩu vị của hai anh em đều giống nhau đúng không?”

Mặt Phó Cảnh Hành lộ ra vẻ kỳ lạ.

Lẽ nào là mắt cậu bị nát rồi sao.... sao cảm thấy giọng điệu người hàng xóm của anh trai mình này có chút lạ lạ.

“Vậy thì nước hoa quả đi.” Phó Cảnh Hành ngoan ngoãn ngồi thẳng: “Anh, anh tên là gì vậy? Anh biết anh em bao lâu rồi?”

“Tôi tên Tần Đình Dịch.” Tần Đình Dịch rót nước hoa quả đưa cậu ta: “Quen biết không lâu, nhưng thời gian chúng tôi tiếp xúc với nhau rất dài.”

“Cũng đúng, hàng xóm mà.” Phó Cảnh Hành cười.

Tần Đình Dịch: “Chủ yếu là tôi và Cảnh Dung có cùng chí hướng, hai người ngày nào cũng ăn cơm nói chuyện với nhau.”

Phó Cảnh Hành càng lúc càng cảm thấy không đúng.

Không, Phó Cảnh Hành, mày không thể bởi vì mình cong, thì cảm thấy người khác cũng cong được.

Cậu ta ngượng ngùng cười cười, ngậm miệng chuyên tâm uống nước hoa quả.

Trong lòng Tần Đình Dịch tiếc nuối, sao em trai lại không hỏi thêm mấy câu nữa chứ.

“Đình Dịch, tôi vừa xuống dưới mua chút hoa quả, bây giờ anh có muốn ăn một chút không?” Sau khi rời khỏi nhà Khổng Tân, Phó Cảnh Dung suy nghĩ hay là mua chút đồ an ủi Tần Đình Dịch ủy khuất vì bị vứt bỏ một chút.

Phó Cảnh Hành vốn dĩ đang vui vẻ vì nghe thấy tiếng của cậu đột nhiên trợn to mắt, không chỉ Tần Đình Dịch này không đúng, anh cậu cũng không đúng.

Anh cậu không phải là loại chủ nhà biếи ŧɦái tự ý vào nhà khách thuê còn không gõ cửa đâu!

“Không, ngày mai tôi làm salad cho cậu ăn.” Tần Đình Dịch tiến lên trước nhận lấy hoa quả trong tay cậu, đúng lúc lộ ra Phó Cảnh Hành vừa bị chặn phía sau.

“Cảnh Hành?” Phó Cảnh Dung ngạc nhiên nói: “Sao em lại ở đây?”

Cảm giác ánh nhìn kỳ quái này là....

Phó Cảnh Hành còn chưa hồi thần, ngẩn ngơ đứng lên gọi một tiếng: “Anh.”

*

Hai anh em Phó Cảnh Dung trở về nhà Phó Cảnh Dung.

“Uống cái gì?” Phó Cảnh Dung hỏi: “Cà phê hay nước hoa quả?”

Phó Cảnh Hành nghe thấy lựa chọn quen thuộc, ngũ vị tạp trần: “Không cần, vừa rồi em uống ở nhà anh Tần rồi.”

“Ờ.” Phó Cảnh Dung không cảm thấy có gì không đúng: “Không phải em được nghỉ đi du lịch với bạn sao? Sao giữa chừng lại chạy đến chỗ anh vậy.”

Phó Cảnh Hành đột nhiên cảm thấy anh cậu có thể sẽ nhanh chóng chấp nhận được vấn đề mà cậu muốn nói.

“Anh.” Cậu ta ném kế hoạch ban đầu ra sau đầu, dũng cảm nói: “Em thích một người, là bạn cùng trường, con trai.”

Phó Cảnh Dung gật đầu: “Đại học mà, yêu đương rất bình thường.”

Phó Cảnh Hành thở phào, lại có chút vi diệu. Anh cậu không phải thật sự cũng....

Mặc dù mình là người đồng tính, nhưng khi biết anh rai cũng là người đồng tính lại không dễ dàng tiếp nhận như vậy.

Lẽ nào đây chính là người tiêu chuẩn kép sao?

“Cái gì?!” Phó Cảnh Dung đột nhiên phản ứng lại, mở to mắt cao giọng hỏi: “Em nói lại lần nữa?”

Phó Cảnh Hành nhận ra, vẻ bình tĩnh vừa rồi của anh trai cậu chỉ là phản ứng trì độn thôi. Cậu hoảng sợ lại ảo não, sớm biết đã làm theo kế hoạch ban đầu thử thăm dò thái độ của anh cậu với người đồng tình trước rồi.

“Anh, anh kỳ thị đồng tính sao?”

“Anh không kỳ thị đồng tính em mình đồng tính là hai chuyện khác nhau.” Phó Cảnh Dung nghiêm túc nhìn cậu ta: “Nói đi, hai em tiến hành đến bước nào rồi?”

Cậu nhóc một mét tám đột nhiên xấu hổ, giọng nói như muỗi kêu: “Em vừa mới thông suốt, nhưng em cảm thấy cậu ấy cũng thích em. Cậu ấy là học bá chuyên ngành của em, rất lạnh nhạt với người khác, nhưng rất có kiên nhẫn với em, giảng giải vấn đề cho em cũng rất tỉ mỉ. Mấy ngày trước em bị ốm, cậu ấy ở nhà còn đặc biệt nấu cháo mang đến cho em.”

Phó Cảnh Dung nghe thấy vậy cảm thấy nhưng hành vi này rất bình thường, thở phào, hết lòng khuyên nhủ: “Người ta không chừng là thẳng nam ngoài lạnh trong nóng thì sao. Bạn anh nhìn thì rất nghiêm túc, nhưng thật ra là một người rất dịu dàng, ngày nào cũng nấu bữa tối cho anh, cuối tuần còn một ngày ba bữa. Nhưng anh ấy không thể thích anh được.”

“Anh, không phải người anh nói là anh Tần bên cạnh đấy chứ?” Phó Cảnh Hành không biết hình dung cảm xúc của mình thế nào.

Phó Cảnh Dung lý thẳng khí hùng: “Đúng vậy.”

Tần Đình Dịch đã nói thành gia lập nghiệp rồi, vậy nhất định là không thể không kết hôn.

Phó Cảnh Hành lập tức cảm nhận sâu sắc “không kỳ thị đồng tính với em mình là người đồng tính là hai chuyện khác nhau”, cậu ta làm trái với ý nghĩ trong lòng, không tiếc lật đổ lý luận của mình: “Vậy cậu ấy có thể thật sự chỉ là đối với em như bạn bè thôi sao.”

Thấy cậu ta có chút thất vọng, Phó Cảnh Dung lại có chút nỡ: “Nhưng cũng không chắc.... lúc trước em cũng không phát hiện mình thích con trai, có phải là coi ngưỡng mộ thành ái mộ rồi không.”

Phó Cảnh Hành lắc đầu, mắt phát sáng, giọng điệu chắc chắn: “Em rất chắc chắn em thích cậu ấy ____ là loại thích muốn lên giường với cậu ấy.”

======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN