Phó Cảnh Dung xách nguyên liệu, vừa vào thang máy ấn nút đóng cửa, thì bị gọi lại: “Cảnh Dung, đợi chút!”
Cậu vội vàng nhấn nút mở, nhìn khách thuê vừa đi sa mạc quay phim: “Ý, cậu về lúc nào vậy?”
“Hôm qua mới về.” Khách thuê cao lớn đυ.ng đυ.ng vai cậu, nháy mắt với cậu: “Anh chủ nhà có phải cuối cùng cũng bị tòa nhà của chúng ta đồng hóa, chuẩn bị tiến công giới giải trí rồi đúng không?”
Phó Cảnh Dung chớp mắt, ngẩn ra.
Lẽ nào chuyện quay phim đã truyền ra nhanh như vậy sao?
“Cậu lên hotsearch rồi, cậu còn không biết sao.” Khách thuê nhìn dáng vẻ hoang mang của cậu, cười: “Chương trình của Khổng Tân đấy.”
Phó Cảnh Dung nhớ lại, hôm qua là ngày phát sóng chương trình của Khổng Tân, đó là tập cậu bị ép thể hiện tài năng.
“Cảm ơn anh, tôi trở về xem.” Cậu gật đầu, cười giải thích: “Có điều tôi không có ý muốn tiến vào giới giải trí, chỉ lấy thân phận là bạn Khổng Tân đến đài một chút thôi.”
Khách thuê cười lớn ha ha: “Biết rồi. Cảnh Dung nếu cậu muốn tiền vào giới giải trí, thì nhất định đã sớm vào rồi, không lo không có bát cơm này.”
Phó Cảnh Dung cười.
Sau khi về nhà, Phó Cảnh Dung cất nguyên liệu vào tủ lạnh của Tần Đình Dịch, mở weibo.
Vừa rồi cậu không biểu hiện ra, thật ra cậu cũng có chút bồn chồn bất an.
Nhỡ đâu biểu hiện không tốt bị chửi lên hotsearch...
Phó Cảnh Dung sờ mũi.
Mở weibo, cậu tìm kiếm tên chương trình.
Trên trang đầu là video biên tập chính thức của chương trình.
【Chu Chu cười haha V: Tối qua mọi người đã xem chương trình chưa? Những người bạn của ba MC đã chiếm được trái tim thiếu nữ của biên tập rồi. Ông chú trưởng thành quyến rũ @Thành Đại Thụ, anh trai nhỏ Phó Cảnh Dung tài nghệ song toàn, cún con đáng yêu @Lộ Tụng, bạn pick ai?】
Thật ra tối qua Phó Cảnh Dung đã xem qua bản chính rồi, nhưng vẫn ấn vào video xem một chút. Không chỉ so sánh cắt nối, cậu còn không phát hiện so với hai khách mời kia, chương trình còn cho cậu rất nhiều cảnh, đặc biệt quay cận mặt. Hơn nữa, khi ống kính quay đến cậu còn thỉnh thoảng thêm vào các bong bóng hồng phấn.
“...” Ngón tay Phó Cảnh Dung hơi cong, gãi gãi lòng bàn tay, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Cậu lại ấn vào bình luận.
“Mọi người cứ việc pick ông chú và tiểu thịt tươi, về phần chồng tôi Phó Cảnh Dung thì tôi ôm đi đây!”
“Lầu trên đừng có nằm mơ nữa, đó là chồng tôi!!!”
“Tôi tương đối tỉnh táo, bạn Khổng Tân đẹp như vậy nhất định là có đối tượng rồi, đầu tư cún con.”
“Hình như không @ một mình anh trai nhỏ, anh ấy không có weibo sao? [Khóc]”
“...”
Phó Cảnh Dung có chút xấu hổ, mặc dù biết rất nhiều người có hàng nghìn vạn ông xã bà xã trên mạng, nhưng khi biết người được gọi là mình thì vẫn có chút xấu hổ.
Trang weibo đột nhiên bị thay thế bằng cuộc điện thoại___ là điện thoại của Ngôn Mục.
“Dung Dung!” Ngôn Mục vui vẻ gọi: “Cậu lên hotsearch rồi!”
Phó Cảnh Dung không ngạc nhiên: “Cậu cũng nhìn thấy sao? Chắc là do chương trình tự mua hotsearch cho mình...”
“Sao cậu lại không cho chương trình weibo chứ?” Ngôn Mục vô cùng đau đớn nói: “Cậu kinh doanh tốt một chút, đến lúc đó nói không chừng chúng ta có thể tiết kiệm được một khoản phí tuyên truyền đấy.”
“...” Phó Cảnh Dung cạn lời: “Cậu thật là được đằng chân lên đằng đầu, lấy tiền còn muốn lợi dụng hết giá trị của tớ sao?”
Ngôn Mục nịnh nọt nói: “Dung Dung, cậu là ăn nhạt mới biết thương mèo! Bộ phim này chỗ nào cũng phải cần tiền, đến lúc đó nếu không có tiền, còn không phải lại tiêu tiền của cậu sao.”
“Nêu ngân sách không đủ, tớ sẽ không đưa tiền nữa đâu.” Phó Cảnh Dung khẽ cười: “Tiền lúc trước vốn dĩ chính là để hỗ trợ ước mơ của cậu. Coi như mất tiền oan, cậu cũng yên tâm, giống như chúng ta đã nói lúc trước, nể mặt tình cảm nhiều năm của chúng ta, tớ cũng sẽ không đòi cậu đâu.”
Ngôn Mục ngốc rồi, Phó Cảnh Dung hài lòng.
“Dung Dung, những lời này của cậu không giống lời mà người sản xuất phim có thể nói ra chút nào cả, cậu là tên phá gia chi tử!” Ngôn Mục coi như hiểu được tâm trạng của ba cậu, cấp bách nói.
Phó Cảnh Dung nhịn cười, không cẩn thận lọt ra mấy tiếng cười, Ngôn Mục mới đặt tim xuống.
“Cậu lại đùa tớ!” Ngôn Mục thẹn quá hóa giận.
Phó Cảnh Dung dứt khoát cười phá lên. Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, mới cúp điện thoại.
Chuyện Phó Cảnh Dung đã đồng ý với người khác, thì sẽ không hối hận. Cậu suy nghĩ rất kỹ xem có nên tận dụng làn sóng nhiệt độ này để chuẩn bị cho đợt quảng bá phim còn chưa thấy bóng dáng đâu không.
Ngay khi cậu đang suy nghĩ, Khổng Tân gửi tin nhắn cho cậu: “Cảnh Dung, rất nhiều fan chương trình muốn biết weibo của anh đấy, tôi đăng weibo @ anh vào được không?”
Đây thật sự là người đang buồn ngủ thì được tặng gối, Phó Cảnh Dung dè dặt trả lời: “Được.”
Tốc độ của Khổng Tân rất nhanh.
【Khổng Tiền Tiền V: Đã nói sẽ @Thu tiền nhà rồi mà khen tôi nhiều vào, kết quả [ủy khuất] [ủy khuất] [ủy khuất]】
“Chồng em phát weibo! Hiểu rồi, lập tức theo dõi!”
“Nể mặt bạn anh, antifan hôm nay sẽ không mắng anh nữa [doge]”
“Tên weibo của anh trai nhỏ đáng yêu quá hahahaha, khi anh ấy thổ tào Tân Tân, tôi đã nhìn ra anh ấy nhất định là một người thú vị rồi hahahaha.”
“Không phải, tên weibo thật ra là miêu tả cuộc sống thật sự của anh ấy [doge]”
“Hả?”
“...”
Nhiệt độ weibo của Khổng Tân lập tức lên cao, có một chuyên gia trang điểm ở trong khu Tinh Châu đã chuyển tiếp weibo của cậu ta, vạch trần thân phận chủ nhà của Phó Cảnh Dung.
“Chủ nhà sao? Ngưỡng mộ quá, là nghề mà tôi muốn làm [chua]?”
“Vừa đẹp trai vừa tài hoa lại có tiền, ai mà không ngưỡng mộ chứ [chua].”
“...”
Khi mọi người đang bày tỏ ngưỡng mộ ghen tỵ, có một fan phát hiện nghệ sĩ nhà mình đều âm thầm theo dõi anh trai nhỏ đẹp trai này.
Fan hiểu ra: Hóa ra thần tượng nhà mình cũng thích người ưa nhìn!
*
“Weibo vậy mà lại tăng nhiều lượt theo dõi như vậy!” Phó Cảnh Dung ngạc nhiên nói với Tần Đình Dịch.
Tối qua Tần Đình Dịch xem chương trình với cậu, đã đoán được chương trình sẽ mượn cậu để xào nhiệt độ một chút, cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Chỉ là... anh nghĩ đến những người gọi Phó Cảnh Dung là “ông xã” trên weibo, trong lòng đặc biệt khó chịu, lại có chút nóng mặt ___
Anh nhìn những người đó gọi loạn, nghĩ mình cũng không thể chịu thiệt, vì vậy lén đăng ký một tài khoản.....
“Khụ khụ.” Tần Đình Dịch đột nhiên ho mấy tiếng.
Phó Cảnh Dung lập tức quan tâm hỏi anh: “Đình Dịch, anh lạnh sao? Mấy ngày nay trời chuyển lạnh, anh phải chú ý thân thể vào.”
Tần Đình Dịch chột dạ gật đầu, nhưng trong lòng không nhịn được cảm thấy tự hào ngọt ngào.
Cho dù những người đó gọi thế nào, cũng chỉ có anh có thể có được sự quan tâm của Cảnh Dung thôi.
*
Vưu An Na thấy số lượng người theo dõi weibo của Phó Cảnh Dung ngày càng tăng, nhưng vẫn không dùng tài khoản chính ấn theo dõi.
Bây giờ cô đang chìm trong sóng gió, vẫn không nên gây thêm rắc rối cho anh Phó.
Cô lại nhìn tin nhắn Lâm Duyến Thanh gửi cho cô.
“An Na, anh Phó đã chuyển khoản cho em rồi, chị lập tức liên lạc với họ.”
Cô cắn môi, nắm chặt điện thoại, nhìn thầy hướng dẫn tiểu phẩm “Em họ”.
Chương trình này là chương trình đào thải. Tổng cộng có ba thầy hướng dẫn bình luận, thầy hướng dẫn cũng sẽ tham gia tập diễn tiểu phẩm. Trong trận thi đấu đầu tiên, chương trình xác định ra ba tiểu phẩm, mỗi thầy hướng dẫn sẽ dẫn dắt khách mời diễn tập kịch bản đã chọn, cuối cùng mỗi một đội đều sẽ đào thải một khách mời.
Mà “Em họ” do Vưu An Na thủ vai chính kể về nam chính Lưu Phong che giấu tình huống mình không còn độc thân để chung sống qua lại với Hiểu Hà, không ngờ bạn gái yêu xa Phương Phương đột nhiên được điều về địa phương, sắp về đến nhà rồi. Vì vậy, Lưu Phong hoảng loạn nói với bạn gái rằng em họ mình không tìm được việc làm nên ở nhờ trong nhà, lại nói với Hiểu Hà rằng em họ mình đến đây du lịch ở nhờ nhà. Hai người con gái đều cho rằng đối phương là em họ của Lưu Phong, không thể nhìn nổi thái độ đối phương tùy ý coi nhà Lưu Phong thành nhà mình, lần lượt phàn nàn với Lưu Phong. Lưu Phong lại phải an ủi hai người, lại lo lắng chuyện này bại lộ, khuyên họ ra ngoài ở, có rất nhiều chuyện buồn cười xảy ra trong lúc sứt đầu mẻ trán.
Thầy hướng dẫn là một diễn viên gạo cội họ Lý, khi còn trẻ rất ca hát và khiêu vũ. Mặc dù tóc đã điểm bạc nhưng được chải gọn gàng chỉnh tề, vòng eo thẳng tắp thể hiện rõ ràng kỹ năng vũ đạo gần như cả đời người, giống như một đóa mận trắng kiêu hãnh độc lập vậy.
Vưu An Na đặt điện thoại xuống, cầm kịch bản, đi về phía đối phương.
“Cô Lý, làm phiền rồi!” cô lấy dũng khí, cẩn thận thăm dò: “Trước đây em chưa từng diễn tiểu phẩm, biểu hiện lần trước có lẽ không phải tốt lắm. Cô có thể cho em chút nhận xét không?”
Trong mắt cô Lý hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó trên gương mặt lạnh nhạt xuất hiện ý cười ôn hòa: “Tất nhiên được rồi.”
....
Sau khi nghe cô Lý chỉ ra những gì mà mình còn thiếu sót và góp ý thêm, Vưu An Na cảm kích cảm ơn cô Lý: “Cảm ơn cô!”
“Không có gì.” Cô Lý cười: “Em có tâm học là chuyện tốt. Có điều, em rất khác với những gì tôi tưởng tượng.”
Vưu An Na cứng lại, do dự nói: “Cô Lý, thật ra những tin đồn đó đều không phải là thật...”
Cô Lý lại cười xua tay, không giống như vẻ xa cách lúc trước, có thêm mấy phần dễ gần: “Những chuyện này, cô là người từng trải nên hiểu rõ nhất, không nghe lời một phía được. Cô là nói, lúc trước em ở trong đoàn làm phim thường bị đạo diễn nói một cái đã khóc đúng không?”
Vưu An Na cảm thấy mặt mình nóng rát, lúng túng: “Lúc đó không hiểu chuyện.”
“Cho nên cô rất ngạc nhiên, rõ ràng là một cô gái nhỏ có tâm lý chịu đựng kém như vậy, nhưng dưới tình hình bị mọi người chửi mắng lại nhận diễn vai diễn Hiểu Hà này.” Cô Lý nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Bây giờ còn dám chủ động đến hỏi bà già mặt lạnh là cô, phải biết, em là người đầu tiên đặt câu hỏi với cô.”
Vưu An Na im lặng một lúc: “Thật ra phải cảm ơn một.... người bạn của em, nếu không có anh ấy cổ vũ em, có lẽ bây giờ em còn đang rúc trong nhà không dám ra ngoài.”
Cô Lý trầm ngâm gật đầu, cười: “Kịch bản lần này mặc dù không được lựa chọn, nhưng cũng rất có ý trào phúng. Diễn cho tốt, đối với em mà nói không chừng là một chuyện tốt.
Vưu An Na gật đầu, cầm kịch bản trịnh trọng nói: “Được, em sẽ cố gắng! Cảm ơn cô Lý.”
“Lén nói cho em biết.” Cô Lý khẽ nháy mắt với cô: “Vòng thi thứ hai chính là tự mình viết kịch bản. Nếu em có thể ở lại, đến lúc đó kịch bản...”
Vưu An Na ngẩn ra, sau đó mở to mắt, không thể tin nổi nhìn cô Lý.
Cô Lý đang ám chỉ mình có thể dùng kịch bản âm thầm trào phúng Đỗ Văn Tùng sao?
“Cô không nói gì cả.” Cô Lý cười tinh nghịch, sau đó nhanh chóng thu lại nụ cười, lại trở lại dáng vẻ lạnh như băng lúc trước, bình tình uống trà.
=====================
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN