Chương 26

Khi Phó Cảnh Dung đi đón Tần Đình Dịch, Tần Đình Dịch thấy dáng vẻ vui mừng của cậu, không nhịn được cười.

“Hôm nay Cảnh Dung lại có chuyện gì vui sao?”

Phó Cảnh Dung chỉ đợi Tần Đình Dịch hỏi cậu thôi, ngoài mặt thì dè dặt, nhưng thật ra đã rất nóng lòng rồi: “Không phải lúc trước chúng ta đã nói đến chuyện tôi muốn làm sao?”

Tần Đình Dịch cảm thấy dáng vẻ “mau hỏi mau hỏi” này của cậu quá quý hiếm rồi, cười làm hài lòng cậu: “Ừ, gần đây không phải cậu muốn rửa sạch oan uổng cho Vưu An Na sao?”

Phó Cảnh Dung mày mắt cong cong gật đầu, không hề nhìn ra khí chất xa cách lúc đầu của cậu, chỉ có sức hấp dẫn khiến Tần Đình Dịch không nhịn được cong môi.

“Chuyện này sắp được giải quyết rồi?”

Sau khi Phó Cảnh Dung đi gặp Tô Minh Nguyệt, thì không nói tình hình cụ thể cho anh biết, chỉ nói có thể có cách rồi. Tần Đình Dịch biết rõ cuộc đối thoại với Tô Minh Nguyệt không thể truyền ra ngoài, vì vậy quan tâm không hỏi.

“Đúng!” Phó Cảnh Dung gật đầu: “Hôm nay coi như giải quyết toàn bộ chuyện này!”

Sau khi có cách liên lạc với khách sạn và paparazzi, nhanh chóng dùng tiền đập xuống.

Chỉ có trợ lý của Đỗ Văn Tùng là rất cứng.

Trong video của paparazzi quả thật có cảnh Đỗ Văn Tùng ở nơi không có ai trong đoàn làm phim, tự cho rằng mình đẹp trai nhiều lợi ích trêu chọc Vưu An Na, nhưng tung ra ngoài cũng không đủ bạo.

Chỉ có thể mua chuộc được trợ lý Đỗ Văn Tùng, để anh ta ra mặt chọc thủng lớp mặt nạ giả của Đỗ Văn Tùng, lại sử dụng video, mới có thể gây lên chấn động trong phạm vi lớn, đạt được hiệu quả bác bỏ tin đồn rộng rãi.

Vưu An Na không tiện tự ra mặt, càng ít người biết chuyện này càng tốt, vì vậy Phó Cảnh Dung cùng Lâm Duyến Thanh đi gặp trợ lý Đỗ Văn Tùng.

Đỗ Văn Tùng là một tên tiểu nhân có chút thông minh, trợ lý cũng vậy, biết được mục đích của Lâm Duyến Thanh, thoải mái đồng ý, nhưng lại ra giá rất cao.

“Nếu tôi nói chuyện của anh Đỗ ra, vậy sau này tôi không thể làm việc trong giới này nữa.” Trợ lý như cười như không cười: “Tôi phải đòi nhiều tiền một chút, nếu không sau này lấy cái gì mà sống?”

Lâm Duyến Thanh không nhịn được: “Khi liên lạc với anh là một giá, trước khi đến đây lại là một giá khác. Bây giờ đến rồi, anh lại bắt đầu tăng giá đúng không?”

Trợ lý cợt nhả: “Đại diện Lâm, nếu vụ bê bối của cô Vưu được làm sáng tỏ, số tiền đưa cho tôi không phải chỉ là catse một bộ phim sau này thôi sao? Nhưng hôm nay nếu cô không bỏ số tiền này ra, dựa vào danh tiếng bây giờ của cô Vưu.... thì không biết qua một thời gian nữa còn có thể nhận được phim nữa không đây.”

“Anh ____” Lâm Duyến Thanh nổi đầy gân xanh.

Phó Cảnh Dung vẫn luôn im lặng không làm phiền cuộc đối thoại của họ, thấy trợ lý càng ngày càng đáng mới lên tiếng: “Với tính cách của Đỗ Văn Tùng, anh đi theo anh ta lâu như vậy, cuối cùng chia tay không vui vẻ. Cho dù không có chuyện hôm nay của chúng tôi, chắc anh ta cũng sẽ không cho phép anh làm trong giới này nữa đúng chứ?”

Sắc mặt trợ lý cứng lại, một lát sau lộ ra nụ cười ác ý, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì làm sao, tôi không nói ra, Vưu An Na sẽ luôn là ‘tiểu tam’!”

“Vậy thì không có gì để nói nữa.” Phó Cảnh Dung ngăn Lâm Duyến Thanh tức giận, động tác muốn rời đi: “Trước khi anh rời khỏi Đỗ Văn Tùng, chắc biết có paparazzi lấy video ra uy hϊếp anh ta đúng không?”

Sắc mặt trợ lý hoàn toàn thay đổi: “Các người lấy được video?”

“Chúng tôi ra giá không thấp, đối phương rất hài lòng.” Phó Cảnh Dung khẽ cười nói: “Rất thoải mái đưa đồ. Về phần anh ___”

Lâm Duyến Thanh cũng hiểu ý Phó Cảnh Dung, hừ lạnh một tiếng, đứng lên.

Lúc này trợ lý mới hoảng.

Hắn ta và Đỗ Văn Tùng chia tay không vui, tất nhiên Đỗ Văn Tùng sẽ không cho hắn ta tiếp tục làm nghề này nữa. Nhưng hắn ta đi theo Đỗ Văn Tùng sáu năm, không làm trợ lý hắn ta còn có thể làm cái gì nữa?

Nghe thấy mục địch của Lâm Duyến Thanh, hắn ta vừa kích động vừa vui mừng. Hắn ta biết đây không chỉ là một cơ hội kiếm tiền, còn là cơ hội tốt để trả thù Đỗ Văn Tùng.

Hắn ta đi theo Đỗ Văn Tùng sáu năm, nhưng lại bị vứt bỏ không thương tiếc, còn bị chặt đứt đường lui. Nếu không phải tất cả các nền tảng xã hội của Đỗ Văn Tùng đều đã đổi mật mã, lại sợ thủ đoạn của Đỗ Văn Tùng, hắn ta đã sớm muôn kéo mặt Đỗ Văn Tùng giẫm đạp dưới chân rồi!

“Theo giá ban đầu.” Trợ lý vội vàng ngăn hai người lại: “Nhưng ____ các người phải có trách nhiệm với sự an toàn của tôi, tuyệt đối không thể để Đỗ Văn Tùng có cơ hội trả thù tôi.”

Phó Cảnh Dung và Lâm Duyến Thanh nhìn nhau, cậu gật đầu với trợ lý.

*

Số đầu tiên của “Tiểu phẩm hài” được phát sóng vào lúc 10 giờ tối thứ Sáu ngày sau khi hoàn thành buổi ghi hình số thứ hai không lâu.

Mở đầu chương trình là giới thiệu quy tắc thi đấu vòng một, sau đó để thầy hướng dẫn rút thăm kịch bản, giới thiệu kịch bản của ba tiểu phẩm này.

Khi chiếu đến khách mời tham gia kịch bản “Em họ” này, chương trình còn quay cận cảnh Vưu An Na cúi đầu xuống.

Trên màn hình lập tức xuất hiện hàng loạt chửi bới.

“A, Vưu An Na còn biết xấu hổ sao, không dám nhìn ống kính.”

“Cô ta xấu hổ cái rắm, buồn nôn.”

“Tôi rất thích các khách mời khác của chương trình này, mau đào thải Vưu An Na đi, đào thải tôi sẽ xem.”

“...”

Biểu hiện của Vưu An Na trong số đầu không được tốt lắm, cũng không có điểm sáng gì, đến cả bất đồng quan điểm với người cùng nhóm cũng không hề có, gần như im hơi lặng tiếng. Ngoại trừ việc chương trình cố ý vì những điểm tình tiết đặc biệt mà lôi cô ra ngoài xào nhiệt độ ra, hầu như không có cảnh nào.

Phó Cảnh Dung thầm thở dài, có điều cũng có thể hiểu được.

Dù sao lúc trước Vưu An Na cũng chưa từng tham gia chương trình, cộng thêm hôm đó bị người trang điểm chế nhạo, trong lòng suy sụp không dám nói cũng là chuyện bình thường.

Có điều như vậy.... không chừng cô sẽ bị đào thải sau số đầu tiên, lại lấy cái gì để thuyết phục chương trình tung video trong phòng trang điểm ra chứ.

Nghĩ nhiều cũng vô ích, quan trọng nhất là phải giải quyết chuyện của Đỗ Văn Tùng.

Phó Cảnh Dung xoa mi tâm, tắt máy tính, định đi ngủ, nhưng phát hiện Vưu An Na gửi tin nhắn cho cậu.

“Anh Phó, xin lỗi, biểu hiện ở số đầu tiên của tôi rất không tốt QAQ.”

“Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ biểu hiện tốt ở số thứ hai, cô Lý cũng khen tôi nữa! Hơn nữa tôi cũng đã nói chuyện với chương trình rồi, họ đồng ý tung ra video trong phòng trang điểm ở bản plus rồi!”

Phó Cảnh Dung có chút ngạc nhiên.

Vưu An Na vậy mà dám tự mình đi nói chuyện, hơn nữa còn thuyết phục được chương trình, hoàn toàn khác với sự suy sụp ủ rũ lúc trước khi ghi hình xong số đầu tiên.

Cậu nở nụ cười vui vẻ chân thành, lập tức bật máy tính, mở bản plus trong hội viên vip ra.

Mở đầu bản plus là giọng nói ngập ngừng trầm thấp của Vưu An Na: “Có thể làm phiền bạn nhẹ một chút được không?”

Sau đó là cảnh quay nhân viên trang điểm bắt đầu với gương mặt lạnh, dùng một cách thô bạo mà khán giả đều có thể nhìn ra trang điểm cho Vưu An Na, sau khi Vưu An Na nhịn đau kiến nghị nhân viên trang điểm, nhân viên trang điểm ngược lại càng nặng tay hơn, còn hừ lạnh một tiếng. Cuối cùng là cảnh quay cận cảnh sự giễu cợt của nhân viên trang điểm và đôi mắt ầng ậc nước của Vưu An Na.

Thấy cảnh này, màn hình bùng nổ.

“??? Bây giờ nhân viên công tác của chương trình đều kéo khách mời như vậy sao?”

“Đệt! Lúc đó tôi còn thật sự cho rằng Vưu An Na ra vẻ, kết quả là đây sao?”

“Không chừng nhân viên trang điểm này không thích loại kỹ nữ như Vưu An Na thì sao, hì hì ~ dù sao người trang điểm này hợp khẩu vị tôi ~”

“Tôi cũng rất ghê tởm “tiểu tam”, nhưng chuyện gì ra chuyện đấy. Nhân viên trang điểm này đem cảm xúc của mình vào công việc, mặt của nghệ sĩ rất quan trọng đấy. Càng đừng nói còn phốt ngược trên weibo nữa.”

“Tôi hận không thể khiến Vưu An Na nhanh chóng cút khỏi chương trình. Nhưng u1s1, nói thích nhân viên trang điểm, chúc cô cũng có một đồng nghiệp không có đạo đức nghề nghiệp còn phốt ngược lại.”

“...”

Phó Cảnh Dung thấy bình luận hầu hết đều có lý trí, trong lòng được an ủi, vui vẻ gửi tin nhắn cho Vưu An Na: “Chúc mừng, coi như cô đã làm rõ vấn đề này rồi.”

“Đây chỉ là bước đầu tiên thôi!” Vưu An Na nhanh chóng nhắn lại: “Tôi muốn rửa sạch tất cả những nước bẩn mà người khác đổ lên đầu tôi!”

Cô còn gửi emoji cổ vũ.

Nụ cười của Phó Cảnh Dung càng sâu hơn, gửi cho cô ấy biểu tình bao “cố lên”.

*

Hôm sau.

Phó Cảnh Dung vừa đưa Tần Đình Dịch đến Chiêu Quang xong, nhưng không ngờ nhận được điện thoại của Tô Minh Nguyệt.

“Anh Phó, bên phía cô Vưu...” Giọng điệu Tô Minh Nguyệt ngọt ngào: “Tiến độ thế nào rồi?”

Phó Cảnh Dung ngẩn ra, ngập ngừng nói: “Coi như thuận lợi, đã liên hệ với blogger rồi.”

“Vậy thật sự quá tốt rồi.” Tô Minh Nguyệt cười, bình tĩnh nói: “Đỗ Văn Tùng nɠɵạı ŧìиɧ bị người của tôi chụp được chính diện, qua mấy ngày nữa sẽ có người tung video ra ngoài.”

Phó Cảnh Dung im lặng một lúc, mặc dù biết Tô Minh Nguyệt không nhất định sẽ cần, vẫn an ủi nói: “Đừng buồn vì anh ta, cô xứng đáng được tốt hơn.”

Tô Minh Nguyệt nghe thấy cậu nói ngẩn ra một lúc, mới cười cảm thán: “Anh Phó thật sự dịu dàng mà!”

Vốn dĩ cô định nói nếu Vưu An Na còn không hành động, cô không đợi nữa.

Một khi Đỗ Văn Tùng bị vạch trần là tra nam, sau đó Vưu An Na làm sáng tỏ, trong trận chiến dư luận, cho dù Vưu An Na có làm sáng tỏ, e rằng cũng khó có thể toàn thân mà lui, trở thành một bằng chứng bổ sung cho “tra nam” Đỗ Văn Tùng.

“Tôi còn có việc, không làm phiền anh Phó nữa.” Tô Minh Nguyệt suy nghĩ, cười nhẹ nói.

========================

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN