Chương 38
bước lên tầng 10, ai cũng hồi hộp, ở trên đó cũng chỉ có một cánh cửa duy nhất. nó đẩy cửa bước vào, bên trong có một người đàn ông thấp lùn, râu ria xồm xoàm đứng cạnh bàn làm việc. thấy tụi nó bước vào, ông ta hớn hở nói:
- các cô đã đến tận đây đc sao
- có gì mà ko đc chứ, chủ tịch Chu - nó lạnh nhạt trả lời
- quả ko hổ danh là Thánh Nữ - ông ta cười lớn nói
- bộ óc tinh ranh như ông thì mới xứng đáng làm quản lí chứ - nó bình thản đối đáp
- Windy, sao.........sao lại......... - Mindy ko hiểu nói lắp bắp
- đó chính là quản lí - người chỉ đứng sau sư phụ ở tổ chức đấy - nó nhếch mép khinh bỉ
- Hoa Nữ, tại sao phải thắc mắc chứ - tên quản lí
- không ngờ ông lại bỉ ổi đến thế - Sandy hừ mép nói
- ồ Ngọc Nữ à, tại sư phụ của cô đối xử với ta ko tốt đó chứ - tên quản lí tức giận nói
- là do ông cả thôi - Candy nói
- ôi nếu ta ko nhầm thì Thiên Nữ chính là cháu gái của ta đúng ko - tên quản lí xởi lởi nói
- tôi ko có người bác như ông - Candy
- sao cháu vô tình thế - tay quản lí
- đừng có nhiều lời nữa, ông chính là người hại pama tôi, muốn lật đổ pama tôi - Candy tức giận hét lên
- vậy thì cháu sẽ làm gì ta - tay quản lí cười ranh ma
"đoàng", phát súng từ tay Zun bắn ra bằng khẩu súng đặc biệt nhưng ko nhằm vào ông ta mà nhằm vào cái ô kính đằng sau làm nó nứt ra những chưa vỡ. tuy tay quản lí có chút gì đó sợ hãi nhưng vẫn tỏ thái độ điềm nhiên
- ồ, khẩu súng thật hay, nhưng tiếc là cậu bắn trượt - tay quản lí xoa hai tay vào nhau
- ông đúng thật là đáng khinh bỉ - nó
"đoàng", khẩu súng từ tay Dan cũng bắn ra, làm nó nứt thêm một chút nhưng ko lung lay gì
- hahahaha, tấm kính này chắc chắn lắm đó - tay quản lí cười lớn
- có sao đâu, chúng tôi vẫn còn mà
"đoàng", "đoàng", "đoàng", những phát sung liên tiếp bắn ra, hơi đc nén trong súng bắn ra liên tiếp, nhưng tấm kính vẫn chưa vơ, vẫn chắc chắn. nó khẽ đứng im quan sát, lúc này, Dan nói nhỏ vào tai nó:
- súng của anh và của Zun đều ko bắn đc rồi, vì bắn nhiều quá nên chốt súng bị liệt - nó khẽ nhíu mày rồi lại tiếp tục quan sát. tay quản lí cười lớn, mặt hết sức hả hê rồi rút từ trong hộc tủ ra một khẩu súng lục giơ về phía tụi nó
- bắn chán rồi giờ thì đến bác nhé - tay quản lí cười đểu nhìn Candy
- chơi với súng là ko tốt đâu - nó nhếch môi tạo nên một đường con hoàn hảo rồi nhanh như cắt phi ngay sợi dây xích có gắn lưỡi dao về phía tấm kính, "rắc", "choang", tấm kính vỡ vụn và lao thẳng xuống đầu tay quản lí làm hắn ko né kịp. những mảnh kính như lưỡi dao xuyên xuống đầu hắn, máu túa ra như nước suối (tác giả muốn ói vì mùi máu tanh quá), nhưng trước khi ngã xuống vì mất máu quá nhiều, hắn đạ kịp bóp cò khẩu súng lục của mình , và viên đạn bay thẳng đến chỗ nó, tay quản lí cười thật đáng sợ rồi ngã xuống, mắt trợn ngược ko nhắm lại đc. nó đứng nguyên, mỉm cười mãn nguyện, nó luôn là người bị thương nhưng nó ko hối hận, nó ngã xuống, môi nở nụ cười yên bình, viên đạn găm vào ngực trái túa máu, chảy thành dòng đến chân hắn, hắn đã ko biết gì nữa, trước mắt chỉ là hình ảnh nó ngã xuống, máu............chỉ có máu...........