Nghĩ nghĩ một chút, lời nói của hắn hẳn là "biện pháp tạm thời". Hắn phát hiện cô tự sát, vì vậy muốn trì hoãn một chút, đợi đến khi cô thoát khỏi tình thế khó khăn này mới có thể giải thích lý do của mình.
Vậy lời từ chối nghiêm túc của cô ngày hôm qua đúng là tự luyến rồi.
Nghĩ đến đây, Hạ Tâm Ngữ xấu hổ vỗ mạnh vào mặt mình: “Lần sau mình sẽ không bao giờ uống rượu nữa.”
Không, sẽ không có lần sau.
Sau khi cô nấu xong bữa ăn đó cho Trần Nguyên... cô sẽ chết lần nữa.
Khác với tình trạng buồn nôn và chóng mặt khi thức dậy, phương pháp này quả thực không quá đau đớn.
Sau khi ra khỏi giường, Hạ Tâm Ngữ nhìn thấy chậu sắt.
Than bên trong đã được dội nước.
Tình huống hôm qua hẳn là như thế này - Trần Nguyên ngửi thấy mùi lạ liền gõ cửa, không thấy ai trả lời liền phá cửa, mở cửa sổ leo vào. Lúc hắn muốn lấy chậu sắt ra ngoài thì tay hắn đã bị bỏng, lúc đó cô không còn cách nào khác là phải bò ra khỏi giường.
Giờ nghĩ lại, chắc hẳn hôm qua hắn phải sợ chết khϊếp.
Cô thực sự xin lỗi hắn.
"Nếu một người sau khi chết còn có linh hồn, trong vòng bảy ngày trước khi bị thần chết bắt đi, ta sẽ trông coi nhà của cậu ấy trong bảy ngày đó."
Hạ Tâm Ngữ nghĩ đến cách duy nhất để có thể trả ơn Trần Nguyên.
Lúc này Trần Nguyên có lẽ đã đi học rồi.
Bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, là thời điểm bình thường cô đến trường.
Cho dù Trần Nguyên là người tốt, hắn cũng sẽ không xin nghỉ phép chỉ vì bản thân cô và để bảo vệ cô khỏi tự tử ... Cô đang nghĩ gì vậy.
Dù đang nghĩ vậy nhưng cô vẫn bước tới cửa và đẩy cánh cửa lỏng lẻo ra.
Sau đó cô nhìn thấy một hộp đồ ăn được đặt trên mặt đất.
Cái này! Đây không phải là cơm cuộn lươn và bít tết sao?
Hạ Tâm Ngữ vừa nhìn đã nhận ra đây là một món ăn siêu ngon và được ưa chuộng được trưng bày trên quầy hàng của một siêu thị gần đó.
Tất nhiên, cô không biết nó có ngon hay không. Trước khi cô trở thành người làm công ăn lương của xã hội thì với cái giá 78 tệ khiến nó luôn là thứ xa xỉ với cô.
Nhưng vì có nhiều người mua nên nó chắc chắn phải ngon.
“Cái này, sao cái này lại xuất hiện ở cửa nhà mình?”
Hạ Tâm Ngữ ngồi xổm xuống, đôi mắt gần như sáng ngời nhìn bữa ăn, loay hoay một lúc mới cầm lên.
Sau đó, cô thấy một ghi chú bên dưới.
Cô lấy tờ giấy lên, bên dưới còn có một chiếc chìa khóa.
Hôm qua chưa bán hết, sáng còn giảm nửa giá, chìa khóa để ngoài cửa, cậu ăn một nửa, còn lại để trong tủ lạnh. Ngoài ra, ban ngày cậu có thể ở nhà tớ cho đến khi thay ổ khóa – Trần O.
Rõ ràng là hắn đã viết nhiều chữ như vậy rồi, tại sao lại phải viết tắt là O khi ghi nguồn...
Hạ Tâm Ngữ gần như nuốt nước bọt khi cầm món cơm cuộn mỏng và giòn có màu sắc rực rỡ này cùng với một phần lớn bít tết.
Không, đây là món cậu ấy muốn ăn, làm sao có thể chia một nửa...
Tuy nhiên, cậu ấy nói rằng để phần lại một nửa cho cậu ấy.
Như vậy không phải là thành thức ăn thừa sao?
Hay là để dành cho buổi tối và cùng nhau ăn.
Nhưng……
Cô muốn ăn nó.
Cô thực sự rất muốn ăn.
Sau một hồi rối rắm, Hạ Tâm Ngữ mang cơm cuộn lươn vào nhà, sau đó mở tủ lạnh nhỏ của chủ nhà: “Xúc xích giăm bông, trứng, dưa chuột, tám quả mận… Cô nhân lúc trước giờ vào tiết học cuối cùng của buổi sáng, mang hộp cơm đến trường học."
Từ bảy giờ rưỡi đến tám giờ là thời gian đọc sách. Mặc dù lớp số 18 xếp hạng bét tại trường Trung học phổ thông số 11, nhưng suy cho cùng thì đây cũng là trường chuyên cấp 3 của tỉnh, trong lớp vẫn có hơn nửa số học sinh nhớ được các từ vựng tiếng Anh.
Vẫn còn một vài người còn bị bệnh lười học, nhưng nói chung cũng không ảnh hưởng đến tập thể.
Chỉ có thể nói, tinh thần học tập của lớp xếp hạng cuối của trường Trung học phổ thông số 11 rốt cuộc cũng cao hơn rất nhiều so với những trường Trung học phổ thông bình thường khác.
"Nguyên, để tôi kể cho cậu nghe chuyện này."
Nam sinh ngồi ở phía trước quay đầu lại, cậu ta có mái tóc ngắn, mọc lởm chởm như con nhím, chiều cao trung bình, trên mặt mang theo nụ cười mỉm như Tần Vũ Vương (1).
(1): Tần Vũ Vương là vị quân chủ thứ 32 của nước Tần - chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.
Không biết xung quanh bạn có loại người giống như thế này hay không. Chính là loại người mà chỉ cần vừa mở miệng thì dù có nói về chủ đề gì cũng sẽ trở nên rất thô tục. Dù câu nói đó có ý nghĩa bình thường đến mức nào, chỉ cần được thốt ra từ miệng của đối phương, thì chắc chắn bầu không khí sẽ trở nên vô cùng hạ lưu mờ ám.
Cũng tình cờ thật, Chu Vũ chính là loại người như thế đấy.