Chương 41: Ai có thể chống lại cám dỗ?

Tưởng Đạt phong làm người đứng đắn cả một đời, chuyện to gan nhất ông làm chính là lén viết thư cho người mình yêu thầm hồi còn trẻ.

Giờ già rồi còn bị nháo đến mặt đỏ tía tai, khuôn mặt văn nhã biến thành màu gan heo. Ông xấu hổ đứng phắt dậy, chật vật muốn tránh thoát.

Nhưng lại bị Quan Tễ Bạch đè cánh tay lại, ngón tay mịn màng của người con gái giống như bàn ủi thiêu đốt đối phương.

Trong chốc lát Tưởng Đạt Phong không thể tránh thoát.

“Thánh tăng, ngài đi đâu thế? Sao không ở lại đây làm một thần tiên hạnh phúc!”

Dáng vẻ Quan Tễ Bạch ranh mãnh như mèo vờn chuột, trong giọng nói trong trẻo, đáng yêu thỉnh thoảng lại để lộ ra vẻ thích thú khi trêu đùa người khác. vòng eo thon nhỏ, yểu điệu như rắn nước tới gần, dựa nửa người vào ngực Tưởng Đạt Phong.

Lão Lý ở bên cạnh đẩy mạnh gọng kính trên mũi, biểu tình không khác mấy cán sự trẻ tuổi là bao. Nhất thời ông không biết nên hâm mộ hay là đồng tình với ông bạn già!

Có điều cái này có thể chứng minh tiểu nha đầu Quan Tễ Bạch này rất giỏi diễn xuất.

Quả thực là ngàn dặm mới tìm được một hạt giống tốt!

Lúc cô bước vào chỉ có thể mị cốt thiên thành, nhưng chỉ trong chớp mắt cô đã có thể diễn ra được cử chỉ phóng đãng, dã tính và cả yêu tính của yêu tinh. Đặc biệt là cô còn biết lợi dụng ưu thế, đi khıêυ khí©h đạo đức và điểm mấu chốt của người xuất gia.

Làm gì có ai có thể chống lại sự cám dỗ này chứ?

“Đủ rồi!” Lão Lý không đành lòng để bạn tốt mình lúng túng, hô to một tiếng, ngăn trở diễn biến tiếp theo.

Tưởng Đạt Phong thở hắt ra một hơi, trên trán ông rịn mồ hôi, cảm kích nhìn lão Lý.

Nếu không nhờ có bạn già cứu thì khí tiết tuổi già này khó mà giữ được rồi, quá mất mặt.

“Được rồi, giải tán hết đi!” Lão Lý đuối hết nhóm cán sự trẻ tuổi ra ngoài, vừa quay đầu lại liền phát hiện tiểu yêu tinh vừa trêu đùa ép thánh tăng phá giới đã mặc xong áo khoác, cận trọng ngồi trên ghế.

Quan Tễ Bạch ngượng ngùng cười, đoan trang đặt hai tay lên đầu gối, đôi mắt trong veo, đơn thuần, lại e lệ nhìn hai người. Dáng vẻ ngoan ngoãn như thể học sinh tiểu học đang chờ giáo viên phê bình.

Lão Lý theo bản năng xoa xoa đôi mắt.

“Xin lỗi thầy Tưởng, vừa rồi đã mạo phạm ngài rồi.”

Tưởng Đạt Phong uống cạn sạch cốc nước sôi để nguội, cười khổ liếc nhìn lão Lý. Ông bất đắc dĩ xua xua tay: “Không sao, cháu làm rất tốt. Cháu có thể nói với chúng ta mình nghĩ như thế nào không?”

Ông rất tò mò một cô bé ngây thơ, tại sao có thể diễn được như vậy.

Từ lúc cô vào cửa đến bây giờ, tổng cộng đã thể hiện ba giai đoạn khác nhau.

Đầu tiên là sự quyến rũ trời sinh, khi diễn thử thì là là vẻ đẹp mê hoặc và hoang dại.

Cuối cùng là ngây thơ, đơn thuần tựa như ánh mặt trời, khiến đối phương quý mến.

Tưởng Đạt Phong cũng là người trải đời, đã được đi đến vài quốc gia học tập. Nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy một người có thiên phú khiến người ta kinh diễm như Quan Tễ Bạch.

Thật sự không thể không cảm thán, thế gian này quả nhiên có thiên tài.

Bây giờ Quan Tễ Bạch giống một con thỏ trắng thuần khiết, dễ dàng bị hoảng sợ, chớp đôi mắt to tròni, e lệ nói: “Cháu đã đọc cuốn sách《 sự chuẩn bị của một diễn viên 》do Stanislavski biên soạn. Ngày thường cháu thường xuyên tự mình cân nhắc, Ngay từ lúc đi vào cháu đã muốn đóng vai yêu tinh rồi. Yêu tinh trông như nào? Cháu chưa từng nhìn thấy nhưng qua từ những từ ngữ được miêu tả, cháu có thể tưởng tượng.”

Lão Lý kinh hỉ không thôi.

“Cháu còn đọc《 sự chuẩn bị của một diễn viên》nữa à? Vừa rồi ta đọc qua bảng thông tin, thấy cháu chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, không thi đậu đại học.” Lão Lý là thật không ngờ, nha đầu này không chỉ có có thiên phú diễn xuất, mà học thức cũng khiến người rất vừa ý.

Đoàn phim của bọn họ có rất nhiều diễn viên cũng chưa học qua diễn xuất, đại đa số đều là từ các đoàn kịch đưa tới.

“Vâng ạ!”

Quan Tễ Bạch gật gật đầu.