Tay phải Yên Tân bất tri giác ấn vào tim trái, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ hoang mang. Đại khái qua nửa phút, hắn mới khẽ nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách ngưng trọng nhìn chằm chằm hai người đứng cách đó không xa.
Chữ ‘vợ’ loáng thoáng trong gió làm vẻ mặt hắn càng thêm nghiêm túc.
Yến Tân lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng được gấp gọn vàng trong túi áo vest ra, đưa cho lão Ngũ.
Lão Ngũ ngây ngốc nhìn ngón tay thon dài như ngọc tiểu thiếu gia, trợn tròn mắt.
Yến Tân lại đưa tay về phía trước một chút.
Lão Ngũ cuối cùng cũng phản ứng lại, nhận lấy khăn tay mở cửa xuống xe. Ông liền mạch lưu loát đi đến trước mặt Quan Tễ Bạch, thuận tiện huých cùi chỏ vào người Giang Thần để báo thù riêng.
“Cho cháu.” Lão ngũ trừng mắt liếc nhìn Giang Thần một cái. Ông đưa khăn tay cho Quan Tễ Bạch rồi lặng lẽ đứng một bên quan sát.
Quan Tễ Bạch không chú ý tới động tác nhỏ của hai người trước mặt. Cô cực kỳ tự nhiên nhận lấy khăn tay, định lau khóe mắt theo thói quen, nhưng nhớ ra mình không thừa nhận bản thân đã khóc. Vả lại, vừa rồi cùng lắm mắt cô chỉ ươn ướt, bây giờ lau mắt không khỏi quá ra vẻ.
Không đúng ——
Cô vốn là người hay ra vẻ mà.
Cô bị ký ức của nguyên chủ ảnh hưởng, thiếu chút nữa thì biến thành người đứng đắn rồi.
Vì thế Quan Tễ Bạch ngước đôi mắt ươn ướt nhìn lão ngũ, cầm lấy khăn tay lau tượng trưng một chút. Chóp mũi ngửi thấy hương thơm mát lạnh, độc đáo như lan như xạ, làm người khắc sâu.
Trái tim Quan Tễ Bạch bỗng nhiên nhảy dựng, theo bản năng tìm kiếm chiếc xe cách đó không xa. Đáng tiếc cửa xe đóng kín mít, căn bản không thể nhìn rõ bên trong.
Quan Tễ Bạch nắm chặt chiếc khăn trong tay, đầu óc quay cuồng.
Mùi hương này cô chắc chắn không thể nhận nhầm.
Đây là mùi trên người Yến tiên sinh, loại nước hoa này được điều chế riêng, không phải ai cũng có thể mua. Lần đầu tiên cô gặp Yến tiên sinh vào năm mười sáu tuổi, vừa ngửi thấy mùi hương này cô đã không thể quên được.
Cô đã từng điên cuồng muốn điều chế mùi hương giống như vậy nhưng chưa lần nào thành công.
Chính là…… Liệu Yến tiên sinh có thật sự tốt bụng đưa khăn tay của mình cho người khác dùng không?
Quan Tễ Bạch buộc bản thân áp xuống những ảo tưởng không thực tế trong lòng xuống. Lúc cô quay lại nhìn lần nữa thì đã không thấy lão ngũ đâu, chiếc xe hơi vừa rồi cũng đã đi vào trong đại viện.
Chỉ còn lại một mình Giang Thần.
“Sao cô không trả lại khăn tay cho người ta?” Giang Thần nhìn chằm chiếc khăn tay màu trắng trong tay Quan Tễ Bạch, ánh mắt của hắn cứ như đang nhìn hồng thủy mãnh thú.
Hắn để ý hình như vừa rồi lão Ngũ muốn lấy lại chiếc khăn tay, nhưng nhận được ánh mắt ra hiệu của tiểu thiếu gia, ông ấy mới không nói gì nữa lên xe rời đi.
“Tôi quên mất.” Quan Tễ Bạch thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, mở chiếc khăn tay đắt tiền ra, cẩn thận quan sát. Cô phát hiện chiếc khăn tay được làm hoàn toàn bằng thủ công, góc khăn còn được thêu một hàng trúc xanh tinh xảo.
Người bình thường không đủ khả năng để mua một chiếc khăn thêu kỳ công như vậy. Người có khả năng cũng chưa chắc dám dùng như thế này.
Phải biết rằng bây giờ là năm 1985, chỉ vừa mới mở ra cải cách, hết thảy đều đang dò đá qua sông. Không giống như mấy chục năm sau, đủ các kiểu khoe giàu.
Hiện tại mọi người đều chú ý không để lộ tiền tại, kẻ có tiền cũng không ít, nhưng chưa tới mức xa xỉ như thế này.
Không đúng, nơi này là phố Hoa Kiều, ra vào đều là những phú hào trở về từ nước ngoài.
Quan Tễ Bạch vỗ đầu, cảm thấy mỗi lần gặp người đàn ông mình thầm mến, chỉ số IQ của lại tụt về số âm, cứ như đồ ngốc.
“Anh tên gì?” Quan Tễ Bạch quyết định tạm thời buông tha người đàn ông cô yêu thầm, đi chú ý đến những người đàn ông không làm cô hạ thấp trí thông minh của bản thân.
“Tôi…… Tôi tên là Giang thần.” Giang Thần bị Quan Tễ Bạch hỏi làm cả người không được tự nhiên.
“Tôi tên là Quan Tễ Bạch, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Bạch, hoặc là chị Quan.”
“Hả?” Giang Thần kinh ngạc quay đầu quan sát cô:“Rõ ràng cô nhỏ tuổi hơn tôi, sao tôi phải gọi cô là chị Quan?”
“Chỉ là cách xưng hô bình thường, xưng hô bình thường thôi mà. Từ nhỏ người khác đã gọi tôi như thế rồi, nếu anh không tin thì thôi.” Chỉ cần không phải ở trước mặt mẹ mình, cô không cần thiết phải duy trì tính cách của nguyên chủ. Tất nhiên là cô sẽ làm theo sở thích của mình, còn lâu cô mới để bản thân chịu ủy khuất.