Chương 21: Đệ nhất cao thủ

Giang Thần chớp chớp đôi mắt sáng ngời, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng nói một câu: “Chị Quan?”

Hai chữ ‘chị Quan’ này đã chạm vào đáy lòng Quan Tễ Bạch, khiến cô tìm lại được cảm giác ở kiếp trước. Nhớ trước đây cô đi đến đâu cũng có người nịnh nọt gọi mình là chị Quan, để làm cô vui vẻ.

“Ơi!” Quan Tễ Bạch vui vẻ đáp ứng, cô cười tủm tỉm hỏi: “Đúng rồi, Yến tiên mà cậu vừa nhắc tới là ai thế? Làm gì vậy? Rất lợi hại sao? Mọi người đểu gọi là đồng chí, tại sao chỉ có mình hắn được gọi là tiên sinh?”

Tuy rằng cô biết Yến tiên sinh của vài thập kỷ sau, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không biết gì về thân phận của anh.

Quan Tễ Bạch muốn bắt đầu lại một lần nữa.

“Tiên sinh là cách xưng hô của chúng tôi ở nước ngoài. Yến tiên sinh nhà tôi chính là cháu trai của chủ tịch. Chủ tịch phái tôi đến để chăm sóc tiểu thiếu gia.”

Hắn nói xong còn ưỡn ngực kiêu ngạo.

“Cậu nói cái gì? Nhà cậu á?” Quan Tễ Bạch dù có thể nào cũng không thể ngờ Giang Thần vậy mà lại là người của Yến Tân.

Từ từ ——

Giang Thần, Giang Thần…… Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Hình như cô đã nghe thấy cái tên này rồi thì phải!

Hai mắt Quan Tễ Bạch sáng lên, bỗng nhiên nhớ ra mình đã nghe thấy tên Giang Thần ở chỗ nào.

Theo những gì được kể lại, Giang Thần là cao thủ đệ nhất bên người Yến tiên sinh. Mười sáu tuổi chinh phục khu phố người Hoa, mười tám tuổi ở nước Mỹ hạ gục hết các kẻ thù từ Đông sang Tây, không có đối thủ. Kiếp trước cô từng được bạn nối khố chỉ cho bóng lưng Giang Thần từ xa.

Giang Thần có khí thế lạnh lùng băng giá đó hoàn toàn không giống với người có đôi mắt sáng ngời, ngại ngùng gọi chị Quan trước mặt này.

Tam quan của Quan Tễ Bạch sụp đổ mất rồi.

Giang Thần hiện tại quá khác với người ở vài thập niên sau, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mới có thể biến hắn trở thành người như vậy?

“Đúng thế!” Giang Thần cũng không giấu giếm, chuyện có thể nói hắn đều kể hết với cô, dù sao đây cũng chẳng phải bí mật gì.

Chuyện đại thiếu gia quay về Đại Lục đã được lan truyền từ lâu. Bất kể là trong nước hay quốc tế, đều đã sớm bị bàn tán xôn xao rồi.

“Đại thiếu gia nhà tôi là hoa kiều, vừa mới trở về Trung Quốc ba tháng trước. Cậu chủ mang theo một khoản ngoại hối khổng lồ về để đầu tư.” Giang Thần có vẻ không biết gì về chuyện ngoại hối hay số tiền lớn gì cả.

Nhưng Quan Tễ Bạch cũng chẳng phải đồ ngốc bạch ngọt. Cô xuất thân từ gia đình làm kinh doanh, về mặt này cô nhạy bén hơn Giang Thần nhiều.

Hiện tại quốc gia đang thiếu nguồn dự trữ ngoại hối đó!

Yến Tân về nước đầu tư ngoài việc có ý nghĩa tượng trưng to lớn, tạo sự chú ý cho Hoa Kiều ở nước ngoài ra, thì khoản tiền kếch xù kia mới là quan trọng nhất.

“Trở về đầu tư?” Lúc trước vì theo đuổi Yến Tân cô đã dành rất nhiều công sức để hỏi thăm. Nghe nói, trong niên đại đặc thù này, ý nghĩa trọng đại trong sự kiện Yến Tân về nước không chỉ có mỗi tiền tài.

Có tin đồn rằng, con đường Yến Tân trở về từ đầu bên kia đại dương được lát bằng máu.

Ngoại trừ thân phận lão đại phố người Hoa, cháu trai trưởng của hội trưởng thương hội người Hoa ra, Yến Tân còn là nhà khoa học tối trọng yếu của nước Mỹ, nắm trong tay một số kỹ thuật tuyệt mật.

Những kỹ thuật này là huyết mạch cho sự phát triển trong tương lai, Ít nhất thì nền khoa học của quốc nhà nào nắm giữ kỹ thuật được này sẽ có thể dẫn đầu thế giới hàng thập kỷ.

Nhân tài đặc thù kiểu này không chỉ có quốc gia bọn họ cần đến, mà những nước khác cũng muốn chiếm được.

Có điều đây cũng chỉ là tin đồn, Quan Tễ Bạch cũng không chắc chắn về tính chính xác của nó. Cô còn tưởng mình có thể moi được một ít thông tin từ chỗ Giang Thần, kết quả Giang Thần lại giả vờ ngu ngơ chỉ nói chuyện đầu tư, cô hỏi lại thì lại nói cái gì không biết.

“Đúng rồi, những người mà cậu vừa nhắc đến là ai thế?” Đáng tiếc, vài thập niên sau địa vì của Yến Tân thật sự quá cao, không ai dám đi hỏi thăm chuyện của hắn. Người trong giới kinh doanh lúc nói chuyện với nhau đều tôn kính dùng gọi anh là Yến tiên sinh.

Rất hiếm khi gọi thẳng tên, căn bản là không thể nào hỏi thăm về gia đình và quá khứ của anh.

Quan Tễ Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này!

“Những người đó là chú của đại thiếu gia, Nhị gia, Tam gia, tứ gia còn có Ngũ gia.”

Giang thần vừa nói vừa lắc đầu với vẻ mặt phức tạp, hiển nhiên là không đồng tình với cách hành sự của những người này, hoặc là nói không biết nên bội phục hay là nên không vừa mắt.

Tóm lại từ trên xuống dưới, người hắn thích nhất vẫn là đại thiếu gia. Những người khác, người này khó hầu hạ hơn người kia, người sau phiền phức hơn người trước.