Chương 9: Quảng Cáo
Triệu Tử Văn nghĩ một hồi, tròng mắt chớp lóe, nói:
- Hay gọi là tiệm giày Tử Vũ Hiên
- Tử Vũ Hiên?
Bảo Nhi lắc đầu nói:
- Tuy rằng nghe rất êm tai, nhưng tên tiệm giày nào cũng chỉ có hai chữ.
Triệu Tử Văn cười cười:
- Ta biết, cho nên ta mới chọn tên có ba chữ, như vậy dễ lưu lại ấn tượng cho người khác, để sau này người ta quay lại mua, hơn nữa cũng là hình thức quảng cáo.
- Quảng cáo?
Bảo Nhi tự hỏi một lát, cũng hiểu được đạo lý trong đó, vui vẻ nói:
-Muội biết rồi, chính là để hấp dẫn ánh mắt của khách hàng, vậy gọi là tiệm giày Tử Vũ Hiên
Bảo Nhi nói xong liền làm ngay, lấy ra văn phòng tứ bảo, nói với Triệu Tử Văn:
- Triệu đại ca, huynh tới viết đi.
- Huynh viết?
Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười ha hả nói:
- Ta viết bút lông rất kém, Bảo Nhi muội tự viết vẫn tốt hơn.
Triệu đại ca văn chương, học thức đều xuất sắc, vì sao lại không viết bút lông tốt, Bảo Nhi cuối cùng phải tự mình động thủ, chuẩn bị bút nghiên thật tốt, bàn tay như rồng bay phụng múa xoát xoát vài cái đã viết xong, Triệu Tử Văn nhìn qua…chữ viết thanh lịch, xinh đẹp, chân thành từ đáy lòng giơ ngón tay cái lên:
- Không ngờ Bảo Nhi muội viết đẹp như vậy.
Bảo Nhi vui vẻ nói:
- Không có gì, so với ca ca, muội còn kém xa lắc.
Triệu Tử Văn dán tờ giấy lên trên bảng hiệu, rồi treo bảng hiệu lên. Bảo Nhi thấy hắn bận rộn làm việc, trong lòng nhè nhẹ dâng lên cảm giác ngọt ngào
- Đại công cáo thành
Triệu Tử Văn nhìn cửa hàng giầy, cùng với bảng hiệu của cửa hàng, trong lòng thực thoải mái.Rốt cục Bảo Nhi đã tốt rồi, mình cũng an tâm tới Hoa phủ làm thư đồng, coi như báo đáp ân chiếu cố của nàng.
Rất nhiều người trên phố chú ý tới tiệm giày mới khai trương này, nhìn cái tên có vẻ văn nhã ngược lại với cửa hàng, vì thế ai cũng dừng lại trước cửa hiệu vài giây. Triệu Tử Văn vui vẻ nghĩ thầm, đây chính là hiệu quả mà ta muốn, để tất cả mọi người nhớ kỹ tiệm giày này.
Bảo Nhi vui vẻ nắm góc áo Triệu Tử Văn, đột nhiên nghĩ tới, nếu tiệm giày buôn bán không tốt thì làm sao, đến lúc đó chỉ còn mười lượng bạc, sợ rằng lộ phí cho ca ca lên kinh thi sẽ không đủ, làm sao mình lại không nghĩ tới việc ấy. Ngay lập tức, trong lòng tràn ngập lo lắng, nàng kéo kéo áo Triệu Tử Văn:
- Triệu đại ca, nếu cửa hàng chúng ta buôn bán không tốt thì phải làm sao?
Triệu Tử văn thấy đôi mắt đẹp mọng nước, bộ dáng khổ sở động lòng người, khiến trong lòng run lên, vội vàng cười an ủi:
- Muội chẳng lẽ không tin tưởng năng lực của ta, cho dù không tin ta, cũng phải tin tưởng chính mình. Ta dám nói giày của muội xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất.Chúng ta chắc chắn thành công.
- Triệu đại ca lại khoe khoang rồi
Bảo Nhi lau nước mắt cười nói
Triệu Tử Văn cười ha hả đầy vẻ vô lại. Bảo Nhi nhìn thấy tim lại đập nhanh, sắc mặt ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.
Nhìn hai má Bảo Nhi đỏ như son, hai tròng mắt hắn phát sáng, trong ánh mắt ẩn chứa anh khí cứng cỏi, hơn nữa khuôn mặt huyền non nớt của nàng khiến Triệu Tử Văn thầm hứa với bản thân, nhất định phải giúp cô bé đáng thương này phát triển tiệm giày thật tốt.
Triệu Tử Văn cẩn thận quan sát cửa hàng đối diện, cảm giác tiệm giày của Bảo Nhi thiếu cái gì đó, đúng lúc nhìn thấy đôi câu đối của cửa hàng đối diện, ánh mắt lập tức sáng ngời. Điểm yếu là ở kia, người ở triều đại này rất thích câu đối, cửa hàng nào ngoài cửa cũng có một bộ câu đối. Hắn vội vàng lấy giấy đỏ cùng bút lông đưa cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi hiểu ý của Triệu đại ca, tiếp nhận bút lông trong tay Triệu đại ca, chỉ thấy Triệu đại ca suy nghĩ một lát, chậm rãi thì thầm:
- Nam Thông Tiền Bắc Thông Tiền Nam Bắc Thông Tiền Thông Nam Bắc
Vế trên này lợi dụng sự đồng âm của ngôn ngữ, văn tự, quan hệ đồng nghĩa, sử dụng một câu đề cập đến hai nội dung khác nhau, một từ biểu đạt hai ý nghĩa, có thể thấy được để đối lại là cực kỳ khó khăn. Bảo Nhi nhìn câu đối vừa viết xong, nhăn mặt nhíu mày suy tư, trầm tư nửa ngày rồi lắc đầu:
- Câu đối này một từ hai ý nghĩa, đồng âm đồng nghĩa, quả thực đối lại rất khó khăn.
Đây chính là một tuyệt đối truyền lưu thiên cổ, từ khi xuất hiện vế đối tới nay còn chưa có người đối được, đối không được cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Triệu Tử Văn cười nói:
- A, câu đối này huynh chỉ ngẫu nhiên nghĩ ra, để huynh đem dán bên ngoài.
Cửa hàng khai trương, bắt đầu phải hoành tráng, thường phát ra vế đối, Bảo Nhi cũng chuẩn bị bạc để xin câu đối, nhưng không ngờ Triệu Tử Văn dễ như trở bàn tay, thay nàng tiết kiệm một chút chi tiêu.
Bảo Nhi thấy Triệu Tử Văn ra vế trên xong đem nó dán ra cửa. Lúc quay lại nàng trách:
- Triệu đại ca, huynh còn chưa đọc vế dưới.
- Vế dưới?
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Đó là một tuyệt đối, không có vế dưới
-A
Bảo Nhi cả kinh nói:
- Cửa hàng này khai trương, chỉ có vế trên….
Triệu Tử Văn nhéo mũi nàng cười nói:
- Cái này là để quảng cáo, nếu viết đầy đủ hai vế, người khác sao có thể lưu tâm. Chúng ta chỉ đưa ra vế trên, để lũ người tự nhận là tài tử đến đối, như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, có thể đề cao danh tiếng, biết không.
Bảo Nhi thần sắc xấu hổ, hiểu ra nói:
- Hóa ra là như thế, cứ như vậy tiệm giày của chúng ta ai ai cũng biết. Triệu đại ca, huynh làm sao lại nghĩ ra?
- Chúng ta?
Triệu Tử Văn cười dâʍ đãиɠ nói:
- Đúng vậy, tiệm giày của chúng ta, người qua đường ai cũng biết, đến lúc đó muốn không đắt hàng cũng không được
Hắn cố ý nói từ
"chúng ta" thật to
Bảo Nhi ý thức được nàng lại nói sai, lại thấy Triệu đại ca cười xấu xa, bên tai đỏ hồng như bị đốt, cúi đầu thẹn thùng vô hạn mắng:
- Triệu đại ca thật đáng ghét.
Đọc TruyệnCũng không biết vì cái gì, sau chuyện hôm qua, Triệu Tử Văn cảm giác Bảo Nhi càng thêm gần gũi với hắn, hơn nữa còn có vài tia tình cảm khác thường, cảm giác rất tinh tế, không thể phân biệt rõ ràng.
Câu đối dán ra trong chốc lát đã hấp dẫn rất nhiều thư sinh đến. Các tài tử cầm quạt ngọc trong tay, rung đùi đắc ý cân nhắc, suy nghĩ nửa ngày vẫn cau mày, không nghĩ ra, vô lực thở dài, đành phải ghi nhớ vế trên để về nhà chậm rãi suy nghĩ.
Tuy rằng tài tử chỉ biết khoe khoang tài văn chương, nhưng tinh thần học tập quả thật đáng tán dương, Triệu Tử Văn chợt nảy ra một ý, quay lại ghé vào tai Bảo Nhi thì thầm:
- Chúng ta đi viết bố cáo, nếu ai có thể đối được vế trên, lập tức thưởng năm lượng bạc.
Triệu Tử Văn tuy tin tưởng tuyệt đối này hẳn không ai có thể đối ra, nhưng vẫn không dám cam đoan, cho nên chỉ nói năm lượng. Triệu Tử Văn biết có thưởng sẽ hấp dẫn hơn, độ tuyên truyền càng mạnh, có lẽ không đến hai ngày sẽ nổi tiếng.
Bảo Nhi rất bội phục thủ đoạn của Triệu Tử Văn, tự nhiên gật đầu đáp ứng. Khi Bảo Nhi dán thông báo giải thưởng, đám tài tử lại càng hứng chí, thề phải đối cho ra. Triệu Tử Văn tự tin cười cười, đám tài tử quen sống phóng túng kia tuyệt đối không thể đối ra, chỉ là một công cụ tuyên truyền của hắn mà thôi.
Đám người trên đường từng người từng người bị hấp dẫn tới đây. Bảo Nhi đếm sơ qua có cả trăm người, tiệm giày Tử Vũ Hiên quả thực chật như nêm cối.