Kỳ Diên vừa cầm lấy băng gạc, thì đã nghe thấy đối phương nói, “Đêm nay cô ngủ trên giường, buổi sáng ngày mai bắt đầu lên đường.”
Giang Nhiễm nói, “Mấy ngày nữa sẽ có tang thi triều ập đến, nếu cô không đi, thì sẽ bị ăn đến mức ngay cả xương cũng không còn.”
“Ở mạt thế, tang thi cũng có chia cấp bậc cao thấp, những con tang thi mà chúng ta gặp được hôm qua chính là loại cấp thấp nhất, cho nên tôi mới có thể dễ dàng xử lý được, nhưng nếu là cấp cao, thì cô không có khả năng là còn sống đâu.”
“Tôi không muốn mang theo một người chỉ biết kéo chân sau.” Anh lời ít mà ý nhiều.
Kỳ Diên “Ồ” một tiếng.
Nửa tiếng sau, cô nằm lên trên giường.
Cả đêm tinh thần căng chặt, khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, rất nhanh đã tiến vào trong mộng đẹp, khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Giang Nhiễm không biết đã tỉnh dậy từ bao giờ, đang chờ cô để xuất phát.
Anh mặc bên ngoài một cái áo khoác gió, đôi mắt sâu thẳm, không nhìn ra được cảm xúc, khi nhìn thấy Kỳ Diên cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, rồi sau đó lại tiếp tục sửa soạn đồ của mình.
Ừm…… Còn đẹp trai hơn cả ngày hôm qua……
Kỳ Diên nhìn thân ảnh của anh, khó hiểu nói, “Không phải là có không gian rồi hay sao? Vì sao anh còn mang theo ba lô nữa chứ?”
Hai tay Giang Nhiễm vẫn không dừng lại, “Che giấu tầm mắt của người khác.”
Ở mạt thế, nếu quá khoa trương, thì phiền toái sẽ tự tìm tới cửa.
Kỳ Diên suy nghĩ một chút, sau đó cũng lấy một cái ba lô từ trong không gian ra, “Vậy tôi cũng ngụy trang nữa.”
Giang Nhiễm cũng không ngăn cô lại.
Hai người đã thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra ngoài, nhưng lúc này lại đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
“Giang Nhiễm! Giang Nhiễm! Mau cứu tôi!!”
Kỳ Diên lập tức nghe thấy.
Giọng nói của Giản Nam tràn đầy sự sợ hãi, đột nhiên hắn giơ chân lên đá văng cái cửa ra.
Bộ dáng của hắn lúc này đã trở nên khác hoàn toàn so với hôm qua, cả người như đã lăn lội qua trong bùn, giọng nói nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa, quỳ rạp xuống trước mặt Giang Nhiễm, “Giang Nhiễm, tôi cầu xin cậu, dẫn tôi theo đi.”
Cả người Giản Nam đều đang run rẩy, trên mặt còn dính cả vết máu, cả người dơ bẩn đến cực điểm, đồng tử mở to, “Đêm qua, căn phòng nơi chúng tôi ở đã bị tang thi đánh chiếm, tất cả mọi người đều đã chết! Không một ai còn sống cả!”
Giang Nhiễm nhíu mày: “Nói rõ ràng.”
Khí thế lạnh nhạt.
Giản Nam nhất thời bị cứng họng, hô hấp của hắn dồn dập, “Thứ tấn công chúng tôi đêm qua không phải là tang thi bình thường, mà là tang thi khổng lồ!”
Ngón tay Giang Nhiễm chợt dừng lại.
Sắc mặt Giản Nam trắng bệch, “Sau khi tôi đi tìm cậu xong thì trở về, vốn cho rằng vào ban đêm tang thi cũng sẽ không khác gì so với bình thường, nhưng tôi không thể ngờ được là ngay vào đêm đó, tất cả tang thi đi tới chỗ chúng tôi đều là tang thi đã biến dị……”
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thấy qua con tang thi nào lớn như vậy!
Nhớ đến những cảnh tượng tối hôm qua, cả người hắn vẫn còn đang phát run.
Giang Nhiễm trầm mặc vài giây, “Cậu có năng lực tự bảo vệ mình.”
Nói trắng ra thì chính là cự tuyệt.
Sắc mặt Giản Nam càng trắng hơn, rồi lại biến thành tím, cố gắng nhịn sự tức giận xuống, cầu xin nói, “Giang Nhiễm, trước đó muốn lợi dụng cậu là chúng tôi sai…… Nhưng hiện tại tôi thật sự đã không còn con đường nào khác nữa rồi, cầu xin cậu hãy cứu tôi đi có được hay không……”
“Hơn nữa…… tôi có dị năng hệ mộc và dị năng hệ hoả, tuy rằng không phải là rất mạnh, nhưng nhất định là có thể giúp được cậu……”
Một người đàn ông đã cầu xin đến mức này, dù là ai thì cũng sẽ cảm thấy không đành lòng.
Trong lòng Kỳ Diên không có bất kỳ sự dao động nào.
Nhưng khi nghe thấy hắn có dị năng hệ mộc và dị năng hệ hoả, bỗng nhiên cô cảm thấy rất quen thuộc, “Tên anh là gì?”
Lúc này Giản Nam mới thấy được, bên cạnh Giang Nhiễm còn có một người phụ nữ, trong nháy mắt dường như hắn ta đã nhìn thấy được một tia hy vọng, vội vàng trả lời, “Tôi tên là Giản Nam.”