Chương 3: Khác so với kiếp trước

Kỳ Diên nhìn về phía Giang Nhiễm, nuốt một ngụm nước miếng.

Lúc này cô mới phát hiện ra, lỗ tai của đối phương có chút đỏ.

Rồi cô lại nhìn xuống cơ thể mình, sau đó lập tức hoá đá.

Ai có thể nói cho cô biết vì sao khi cô biến thành người lại không có mặc quần áo vậy hả!!

Mười phút sau.

Trong phòng im ắng.

Bởi vì hiện tại là mạt thế, không có điện, chỉ có hai cái đèn pin đặt ở một bên.

Kỳ Diên và Giang Nhiễm ngồi đối mặt với nhau.

Trên người Kỳ Diên là một cái áo sơ mi được mặc một cách bừa bãi, bởi vì thời gian gấp gáp nên mái tóc của cô cũng có chút rối bời.

Giang Nhiễm đánh vỡ sự trầm mặc giữa đôi bên: “Tên?”

“Kỳ Diên.”

“Vì sao lại biến thành người?”

“Không biết.”

“Có thể biến trở lại được không?”

“Không biết.”

Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp, “Cô vẫn ăn thức ăn cho cá hay là ăn rau củ quả?”

“Đều…… Đều có thể ăn được……?”

Giang Nhiễm: “……”

Anh nhẹ giọng nói: “Cô biết làm gì?”

Kỳ Diên suy nghĩ một chút, rồi dùng nói với giọng nhỏ như muỗi kêu, “Ăn, ngủ, làm cá mặn.”

Giang Nhiễm lại một lần nữa trầm mặc.

Không khí trong phòng trở nên cực kỳ quỷ dị.

Kỳ Diên thầm run sợ ở trong lòng.

Sợ vị đại Boss phản diện trước mắt này, một lời không hợp liền chém chết cô.

Bỗng nhiên Giang Nhiễm nhẹ nhàng mở miệng nói, “Cô biến thành người rồi thì còn có không gian nữa không?”

“Vẫn có.” Kỳ Diên theo bản năng đáp lại, cô vươn tay ra, nhìn cây kiếm bên cạnh, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nó một cái, cây kiếm đã lập tức bị thu vào trong không gian.

Thấy đồ vật uy hϊếp tới mạng sống của mình đã biến mất, trong nháy mắt Kỳ Diên đã cảm thấy hài lòng.

Cô đắc chí nhìn về phía Giang Nhiễm, lại phát hiện ra ánh mắt của đối phương đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Kỳ Diên: ……

“Đưa không gian cho tôi, cô sẽ được tự do.” Giang Nhiễm rũ mắt nhàn nhạt nói.

Thật vậy sao?

Trong mắt Kỳ Diên lộ ra vẻ vui mừng.

Nhưng cô còn chưa kịp cao hứng, thì đã lập tức nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, “Tôi cũng không biết phải đưa cho anh không gian kiểu gì.”

Cô định cò kè mặc cả, thử nói: “Anh xem, nếu anh dẫn theo tôi đi thì khác nào là tìm thêm cho mình một người kéo chân sau chứ, nếu không…… hay là bỏ qua cho tôi đi?”

Giang Nhiễm trực tiếp bỏ qua đề tài này, “Lần này cô có thể biến thành người hẳn là vì lần dị biến gần nhất vừa xảy ra.”

Thấy Kỳ Diên nghe không hiểu, giọng điệu của anh cũng chậm lại, vừa kiên nhẫn, vừa chậm rãi giải thích nói, “Hiện tại mạt thế trôi qua vừa tròn một tháng, đợt biến dị đầu tiên bắt đầu từ việc con người biến thành tang thi, đợt biến dị thứ hai diễn ra trong ba ngày qua, rất nhiều động vật đều đã bắt đầu biến dị.”

“Có biến thành lớn hơn, có biến nhỏ đi. Nhưng đều có chung một mục đích —— đó là trở nên mạnh hơn.”

Tốc độ chậm thì biến thành nhanh, sức lực yếu thì biến thành mạnh, cơ thể cũng trở nên lớn hơn.

“Mới sáng nay tôi cũng đã nghĩ là cô sẽ biến dị, nhưng không nghĩ tới……” Giang Nhiễm nhìn cô một cái, “Cô sẽ biến thành người.”

Ở kiếp trước, Kỳ Diên đã chết trong đợt tang thi triều kia, nhưng lần này, ngoài ý muốn đã có sự khác biệt.

Kỳ Diên vừa muốn mở miệng.

Bỗng nhiên ——

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng bước chân dồn dập.

Đối phương di chuyển nhanh chóng.

Đây là nơi sinh sống tạm thời mà Giang Nhiễm tìm được, là một nhà kho nhỏ.

m thanh này trước kia Kỳ Diên cũng đã nghe qua, nhưng từ trước đến nay đều không biết đó là cái gì.

Giang Nhiễm tập mãi thành thói quen, thấp giọng nói, “Đừng nhúc nhích.”

“Là tang thi.”

Anh vừa nói xong, thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng va chạm dữ dội.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Diên gặp phải tình huống như này, có chút hoảng sợ.

“Đưa kiếm cho tôi.” Giang Nhiễm bình tĩnh nói.

Kỳ Diên lập tức phản ứng lại, theo bản năng lấy ra cây kiếm vừa mới thu vào.

Giang Nhiễm đi về phía cửa, không quay đầu lại mà nói, “Ở yên trong này.”

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nếu cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì ở trong không gian vẫn còn có vũ khí.”

Phản ứng đầu tiên của Kỳ Diên ở trong lòng là kịch liệt từ chối.

Rất nhanh cửa đã bị phá hỏng một cách thô bạo.

Những con tang thi tiến vào toàn thân đều mang theo một mùi hôi thối nồng nặc, những mảng mủ lớn rơi xuống, làn da khô nhăn nheo, dường như đã bị mất hết độ ẩm.

Giang Nhiễm dứt khoát chém rơi đầu con tang thi đầu tiên xuống một cách lưu loát, cái đầu lộc cộc lộc cộc lăn đến dưới chân Kỳ Diên.