Chương 2: Không ngờ lại biến thành người

Kỳ Diên có chút bất an, mở to hai mắt mà nhìn.

Giản Nam đột nhiên cứng đờ người.

Sau đó liền nghe thấy giọng điệu mang theo ý cười của người đàn ông, “Vốn tang thi không có bất kỳ hứng thú nào với tôi, cho dù tôi có đi hay không đi thì cũng chả có gì khác nhau, hơn nữa tôi có năng lực tự chữa lành, cho dù bản thân có tan xương nát thịt, thì vẫn có thể sống sót.”

“Ngược lại, nếu tôi đi theo các người, thì trên người tôi sẽ dính mùi của các người, đám tang thi sẽ cho rằng tôi là đồng loại của các người.”

“Rốt cuộc cậu thật sự có lòng tốt muốn dẫn tôi đi, hay là muốn lợi dụng năng lực của tôi?”

Sau khi anh nói ra những lời này, cả người Giản Nam trở nên cứng đờ.

Hắn ta không ngờ rằng tâm tư của mình cứ như vậy đã bị vạch trần.

Ở mạt thế, tang thi hoành hành, đúng là hắn đã hy vọng Giang Nhiễm có thể bảo vệ bọn họ.

Trong lúc hắn đang ngập ngừng, thì lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Giang Nhiễm vang lên.

“Tôi nói lại một lần cuối cùng, cút.”

Có một sự áp bách vô hình dâng lên.

Cả người Giản Nam sửng sốt.

Hắn đã từng thấy qua bộ dạng của đối phương khi điên lên.

Nghĩ đến cảnh tượng kia, hắn cảm thấy ớn lạnh từ tận trong xương tủy.

Dù có không cam lòng đến đâu, thì hắn cũng chỉ có thể căng da đầu mà mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Không khí yên lặng.

Một màn này đã in sâu vào trong mắt Kỳ Diên.

Đôi mắt của cô khẽ loé lên, không dám tiếp tục đâm vào thành bể nữa.

Ánh mắt đen láy của đối phương vẫn luôn dừng ở trên người cô, khiến cho sau lưng cô như bị kim chích, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn thức ăn cho cá.

Nhìn thấy chỗ thức ăn cho cá bị ăn sạch.

Lúc này Giang Nhiễm mới cảm thấy hài lòng.

Anh duỗi tay, vớt con cá koi nhỏ lên.

Kỳ Diên thiếu nước, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, điên cuồng nhảy lên.

Đối phương dùng ánh mắt sâu kín nhìn cô, Kỳ Diên lập tức không dám cử động nữa.

Cô khóc không ra nước mắt.

May là đối phương chỉ nhìn cô một lúc, sau đó liền thả cô về lại trong nước.

Giang Nhiễm lại một lần nữa thả cho cô một ít thức ăn cho cá.

Kỳ Diên: QAQ

Cô thật sự rất no rồi nha.

Thấy cô không ăn.

Giang Nhiễm mới nhàn nhạt mở miệng, “Sau này ngươi có khả năng không được ăn uống tốt như này nữa đâu.”

Nói cách khác, anh muốn đổi chỗ ở rồi sao?

Kỳ Diên: !!!

Ở trong nước, bộ dáng của cô trông rất đáng yêu.

Giang Nhiễm lại nhịn không được mà vớt cô lên.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, “Lúc trước không có chuẩn bị nhiều thức ăn cho cá như vậy, cho nên có khả năng ngươi sẽ phải ăn thịt thối.”

Anh tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Thịt tang thi.”

Kỳ Diên trợn tròn mắt, cả người trực tiếp cứng đờ ở yên một chỗ.

Thịt thối?!

Kỳ Diên: A a a a a a a a a tôi không muốn ăn!

Cô điên cuồng lắc lư đuôi cá của mình tỏ vẻ cự tuyệt.

Nhưng rơi vào mắt Giang Nhiễm thì lại không khác gì là đang tán đồng.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng của cô, “Ngươi rất thích sao?”

Cơ thể Kỳ Diên cứng đờ.

Cảm giác tê dại truyền đến mãnh liệt, cô càng thêm lắc lư kịch liệt.

Cũng không biết là vì sao mà cả người cô đột nhiên có chút ngứa.

Đặc biệt là phần lưng, cảm giác cực kỳ mãnh liệt.

Đột nhiên Giang Nhiễm cảm thấy xúc giác trong tay không đúng lắm.

Anh cúi đầu.

Hô hấp bỗng nhiên trở nên đình trệ.

Làn da với bộ vảy màu vàng của cá koi lúc này đã biến thành da thịt trắng nõn.

Bên cạnh anh, có nhiều thêm một người phụ nữ……

Làn da trắng trong suốt như pha lê, khuôn mặt thuần khiết, xinh đẹp đến kinh người.

Giang Nhiễm: “……”

Kỳ Diên: “……”

Đột nhiên Giang Nhiễm đứng lên, dùng tay trái bóp lấy cổ cô, “Cô là ai?”

Đầu ngón tay lạnh lẽo, khớp xương rõ ràng.

Nhưng lại ẩn chứa sát khí.

Hô hấp của Kỳ Diên có chút khó khăn, trợn trắng mắt, “……!”

Tôi không phải, anh nghe tôi giải thích!

Lúc này Giang Nhiễm mới ý thức được phản ứng của mình quá lớn, ngón tay anh không tự chủ được mà thả lỏng ra hơn một chút, nhưng vẫn cảnh giác như cũ, nheo mắt hỏi, “Cô là con cá kia?”

Kỳ Diên bật khóc: “Là tôi……”

Mặt Giang Nhiễm không chút cảm xúc, nhìn thoáng qua bể cá bên cạnh, quả nhiên con cá koi bên trong đã không thấy đâu nữa.

Anh lạnh lùng nhìn cô, “Cô có gì để chứng minh?”

Kỳ Diên nức nở: “Vừa nãy anh còn mới véo tôi, bây giờ anh lại nói là muốn tôi chứng minh……”

Nghe cô nói xong, lúc này Giang Nhiễm mới ý thức được.

Ở trên da của đối phương, có nhiều hơn một dấu ấn màu đỏ sậm.

Mắt anh nhìn xuống.

Sau đó lập tức đã phản ứng lại, trực tiếp ngồi dậy, quay lưng về phía Kỳ Diên, “Trước tiên cô mặc quần áo đàng hoàng vào đi đã.”

Kỳ Diên: “?”