Ánh mắt của Kỳ Diên quá mức thản nhiên.
Giang Nhiễm nhìn cô một cái: “Tôi tin tưởng cô.”
Bởi vì anh và Kỳ Diên nên rất nhanh lều đã được dựng lên xong.
Sắc trời dần tối sầm xuống, Kỳ Diên lấy một cái đèn pin từ trong không gian ra, nhìn xung quanh một vòng, “Diệp Bạch đâu rồi?”
Giang Nhiễm nhíu mày, “Vừa nãy còn mới thấy anh ta ở đây mà.”
Nói xong, hai người liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của Diệp Bạch được truyền đến từ phía xa, “Anh Giang, Kỳ Diên! Mau đến đây mà xem, ở đây có rất nhiều nấm!”
Giang Nhiễm và Kỳ Diên đi qua đó.
Chỉ thấy Diệp Bạch đang đứng ở phía xa vẫy tay với bọn họ.
Diệp Bạch nói: “Ở mạt thế, thứ thiếu nhất chính là vật tư, có chỗ này……”
Anh ta thậm chí còn chưa có nói xong, đã bị Giang Nhiễm cắt ngang, “Anh chắc chắn chứ?”
Diệp Bạch không hiểu gì cả, “Làm sao vậy? Nấm này không thể ăn được sao?”
Kỳ Diên im lặng soi đèn pin chiếu vào thứ anh ta đang cầm trong tay, “Đây là nấm tán gϊếŧ ruồi*”
*紅傘傘 trong 红伞伞,白杆杆 (Hồng dù dù, Bạch dù dù): Là từ thông dụng trên Internet , cũng là tên một bài hát thiếu nhi, và miêu tả hình ảnh loài nấm độc Amanita muscaria 🍄.
Bỗng nhiên Giang Nhiễm cười, “Nó có khả năng gây ảo giác, anh muốn ‘chúng ta cùng nằm xuống’* sao?”
*Là lời bài hát “红伞伞,白杆杆” ở trên.
Diệp Bạch: “……”
Tuy nghe không hiểu gì, nhưng anh ta vẫn nghe ra được có gì đó không đúng, liền ném thứ trong tay đi.
Kỳ Diên nhìn thoáng qua dưới mặt đất.
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh của bạch tinh trước đó……
Có lẽ, dị năng của cô không phải là trực giác?
Cô nhìn chằm chằm vào nấm nửa ngày, im lặng đưa ra một lời cầu nguyện.
Ba người trở lại bên cạnh lều trại, Giang Nhiễm đốt lửa cạnh lều, ba người ngồi vây quanh đống lửa.
“Chúng ta có xe, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là tối mai chúng ta có thể đến được thành phố A.” Anh đặt bản đồ tự vẽ xuống đất, chỉ vào phương hướng đi đến thành phố A, “Thành phố A là nơi có nhiều người sống sót nhất, cũng là nơi có nhiều tang thi nhất.”
“Căn cứ của thành phố A được thành lập ở dưới mặt đất, trước tiên chúng ta sẽ đi tìm nơi đó, rồi đăng ký vào danh sách người sống sót.”
Đăng ký vào căn cứ?
Kỳ Diên ngước mắt lên nhìn anh, “Không phải là anh không định đi đến căn cứ sao?”
“Không giống nhau,” Giang Nhiễm lẳng lặng nhìn cô, “Có tên trong danh sách người sống sót chứng tỏ cô là người sống sót, đến lúc đó chỉ cần cô tiến vào trong phạm vi lãnh thổ của căn cứ thì sẽ có người cung cấp vật tư cho cô.”
Cho nên, Giang Nhiễm đây là đang để lại đường lui cho cô sao?
Đáy lòng Kỳ Diên nổi lên một cảm xúc khác thường, nhưng rất nhanh đã bị đè xuống, “Được.”
Giang Nhiễm nhìn phía sau lều trại, thuận miệng nói, “Diệp Bạch, đêm nay anh gác đêm cùng với tôi.”
Diệp Bạch đang ngơ ngác, nghe thấy anh nói, miệng liền há to, “Hả?”
Anh ta nhìn lều trại ở phía sau, than vãn nói: “Cái lều này không phải là có thể ở được hai người sao?”
“Anh là tang thi, cũng cần phải ngủ sao?” Giang Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh ta, “Hơn nữa anh và Kỳ Diên là người khác giới.”
Diệp Bạch giãy giụa nhìn lều trại, cuối cùng nhụt chí nói, “Được rồi.”
Kỳ Diên cũng cảm thấy ngoài ý muốn trước quyết định của Giang Nhiễm, nhưng cô cũng không khách khí, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn nha!”
Sau đó lập tức chui vào trong ổ chăn.
Bởi vì ban ngày đã quá mệt mỏi, nên ngay khi đặt đầu xuống cô đã mơ mơ màng màng mà tiến vào trong mộng đẹp.
Ban đêm xung quanh yên lặng như tờ.
Giang Nhiễm ngồi ở bên ngoài lều trại, Diệp Bạch không nhịn được mà liếc nhìn anh, “Bên ngoài lạnh lắm, hay là anh đi vào trước đi?”
Sau đó anh ta lại bổ sung thêm, nói: “Yên tâm, ở ngoài này có tôi canh gác rồi, hơn nữa tang thi cũng không cảm nhận được nhiệt độ.”
Giang Nhiễm sâu kín nhìn anh ta, “Hiện tại anh là người mang trong mình virus tang thi.”
Chứ không phải là tang thi.
Diệp Bạch bị chọc thủng, có chút xấu hổ, nhưng rồi anh ta nghiêm túc nói, “Anh Giang, có thể sinh tồn ở mạt thế này quan trọng hơn, trong ba người chúng ta, anh là người chiến đấu chính, anh càng nên quan tâm đến thân thể của mình hơn mới phải.”