Kỳ Diên buông xõa tóc ra.
Vốn cô lớn lên trông rất thuần khiết, Giang Nhiễm dùng một tay đã bắt được cô, “Cô định làm gì?”
Anh nhíu mày.
Kỳ Diên vô tội chớp chớp mắt, “Không phải hắn ta có bản đồ sao?”
Giang Nhiễm lạnh lùng nói, “Đó không phải là nơi cô nên đi.”
Kỳ Diên ồ một tiếng, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Giang Nhiễm, “Vậy anh đi sao?”
Nói xong, cô sờ cằm mình.
Giang Nhiễm có một khuôn mặt rất đẹp trai, khí chất cao lãnh, đúng là rất có sức hấp dẫn.
Mấy người ở dưới đã bắt đầu bước lên cầu thang, có một tên đàn em ở trong đó nghi hoặc mở miệng, “Anh Lỗ, vì sao em lại có cảm giác như mình nghe thấy tiếng người khác nói chuyện nhỉ?”
Kỳ Diên và Giang Nhiễm lập tức trở nên im lặng.
Diệp Bạch nhân cơ hội này mà đi xuống nhìn lén.
Đối phương đã ở đầu cầu thang, vừa vặn mắt đối mắt với anh ta.
Tên đàn em trở nên cứng đờ người, không khống chế được mà trở nên hoảng loạn, “Anh…… Anh Lỗ…… Có tang thi!”
Diệp Bạch bất mãn bĩu môi nói, “Anh mới là tang thi, cả nhà anh đều là tang thi!”
Anh Lỗ cũng nhìn về phía trước, khi nhìn thấy Diệp Bạch, trong nháy mắt hắn ta đã trở nên đề phòng, “Anh là ai?”
Nơi này vậy mà lại có người……
Vậy thì vật tư……
Trong nháy mắt, anh Lỗ đã có tính toán của riêng mình.
Hắn ho khan một tiếng, đi lên trên cầu thang, “Chúng tôi đến từ căn cứ của thành phố A, ba ngày trước đã nghe thấy tin tức về tang thi triều, nên lần này chúng tôi nghe theo mệnh lệnh, đi đến thành phố C nhìn xem còn có người nào sống sót hay không, phố C có hay không cái gì người sống sót, không nghĩ tới ở nơi này vậy mà lại có người……”
Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Kỳ Diên, hai mắt lập tức mở to.
Lúc này Kỳ Diên đang đứng ở bên cạnh Giang Nhiễm, hai người ở rất gần nhau, khi thấy được ánh mắt của anh Lỗ, Giang Nhiễm lập tức dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn hắn.
Anh Lỗ nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Hắn ta nói: “Mọi người gọi tôi là anh Lỗ là được rồi. Nơi chúng ta đang ở còn cách thành phố A đến bốn năm giờ đi nữa, nếu mọi người không ngại thì chúng ta có thể cùng đi chung.”
Nói xong, hắn ta híp mắt nhìn về phía Kỳ Diên.
Không nghĩ tới ở thành phố C nhỏ bé này còn có một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.
Kỳ Diên vẻ mặt ngây thơ nói, “Được đó!”
Chỉ cần liếc mắt một cái thôi.
Hắn ta liền có cảm giác mình sắp đắm chìm vào trong ôn hương nhuyễn ngọc.
Hắn xoa mũi, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai tên đàn em ở bên cạnh.
Một tên đàn em lập tức nói, “Vậy trước tiên các người đưa vật tư cho chúng tôi đi.”
Ánh mắt Giang Nhiễm càng trở nên lạnh lùng hơn.
Diệp Bạch cũng phun tào* nói, “Dựa vào đâu cơ chứ? Vật tư của chúng tôi thì liên quan gì đến mấy người chứ?”
*Thổ tào (tiếng Trung: 吐槽, thường được dịch sang tiếng Việt là Phun tào) là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.
Một đàn em khác lộ ra ánh mắt khinh thường, “Chúng tôi có lòng tốt chịu dẫn theo mấy người đi đã là không tệ rồi, nếu không giao vật tư cho chúng tôi, vậy thì dọc đường chúng tôi ăn cái gì?”
Kỳ Diên nhẹ giọng mở miệng nói, “Vậy làm phiền mọi người rồi.”
Nói xong, cô liền đưa ba lô của mình ra.
Cho dù Diệp Bạch không tình nguyện, nhưng cũng đã nghĩ tới cái lợi và hại trong đó, nên liền ném ba lô của mình qua.
Hai tên đàn em nhìn nhau, làm bộ làm tịch mà nói, “Được rồi, vậy hôm nay mấy người liền ở nơi này đi, chúng tôi sẽ ở tầng một, nếu có vấn đề gì thì cứ xuống tìm chúng tôi.”
Nói xong, bọn họ liền cầm theo mấy cái ba lô đi xuống.
Kỳ Diên chớp mắt, ánh mắt mong chờ mà nhìn anh Lỗ, “Những gì bọn họ vừa nói đều là thật sao?”