Chương 17: Tôi hữu dụng hơn hắn

Kỳ Diên thở dài một tiếng, nói: “Chúng tôi đã bị nhốt trong thành phố C này rất lâu rồi, hơn nữa nơi này vừa mới có tang thi triều xong…… Vật tư cũng càng ngày càng ít đi, nếu mọi người có thể dẫn theo chúng tôi đi đến thành phố A, thì không có gì tốt hơn……”

Nói xong, cô tỏ vẻ khó xử mà nói, “Tiểu đội của các anh chỉ có một dị năng giả thôi sao?”

Anh Lỗ ‘Ha’ một tiếng, nhìn chằm chằm vào Kỳ Diên không chớp mắt, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không chút suy nghĩ mà nói, “Đương nhiên rồi.”

“Là dị năng gì vậy?”

Anh Lỗ lập tức kiêu ngạo nói, “Tôi có thể dẫn theo mấy người cùng nhau ẩn thân, còn có thể đi xuyên qua tường, sau này mấy người gặp phải tang thi cũng không cần phải sợ hãi nữa.”

Nói xong, hắn còn liếc mắt đưa tình mà nhìn cô, “Em yên tâm đi, sau này anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt.”

“Chỉ cần em nguyện ý đêm nay……”

Hắn vươn móng heo của mình ra, muốn chạm vào Kỳ Diên.

Kỳ Diên không chút tiếng động mà lùi về phía sau một bước, lẩm bẩm nói, “Dị năng này của anh thật là vô dụng a, nếu như chúng ta gặp phải tang thi thì anh cũng không thể nào dẫn hết chúng tôi rời đi được.”

Anh Lỗ vừa nghe thấy vậy, liền đắc ý nói, “Em yên tâm đi, anh đây còn có một con át chủ bài nữa.”

Kỳ Diên tò mò nhìn hắn.

Nhưng anh Lỗ cũng không phải là kẻ ngốc, hắn ta lại duỗi tay ra, còn muốn tiếp tục đùa giỡn Kỳ Diên, nhưng lại bị Kỳ Diên tránh được, cô nhìn về phía anh Lỗ, nũng nịu nói, “Anh Lỗ, hiện tại còn chưa phải lúc…… Chờ đến khi chúng ta đi đến thành phố A……”

Cô uyển chuyển nói.

Trái tim anh Lỗ như sắp tan chảy thành nước.

Hắn ta cười hì hì gật đầu, “Cũng đúng, coi như là thù lao cho chuyến đi này.”

Chờ hắn ta tìm được cơ hội, giải quyết được hai người đàn ông kia xong, thì tiểu mỹ nhân này còn không phải là để cho hắn muốn làm gì thì làm sao?

Anh Lỗ xoay người rời đi, không thấy được ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của Giang Nhiễm.

Ngón tay Giang Nhiễm khẽ cử động, “Tôi có thể gϊếŧ được hắn ta.”

Kỳ Diên liếc nhìn anh một cái, nhướng mày nói, “Cả ngày đều đòi đánh đòi gϊếŧ, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”

Ánh mắt Giang Nhiễm lạnh lùng, “Hắn ta có ý xấu với cô, là mối nguy hại.”

Là mối nguy hại nên cần phải loại bỏ sao?

Kỳ Diên đột nhiên nhớ ra, vào cuối sách, Giang Nhiễm bị hàng ngàn người chỉ trích, chỉ có tang thi mới nguyện ý đứng về phía anh.

Kỳ Diên nói: “Sao anh biết được liệu hắn ta còn có tác dụng gì hay không?”

“Mạt thế đã đến lâu như vậy rồi, ai cũng không biết mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì tiếp theo.”

Giang Nhiễm rũ mắt, không nói gì.

Đây là tòa nhà duy nhất còn tương đối nguyên vẹn trong khu vực này, trên lầu có ba phòng, khi Kỳ Diên vừa mới định trở về phòng.

Lại đột nhiên nghe thấy giọng của Giang Nhiễm vang lên, “Tôi hữu dụng hơn so với hắn.”

Kỳ Diên: “Hả?”

Ngày hôm sau.

Vào sáng sớm, Anh Lỗ đã cho người lên đánh thức Giang Nhiễm và Kỳ Diên dậy.

Bởi vì tang thi triều, nên hầu như không có con tang thi nào ở rìa thành phố C.

Kỳ Diên đột nhiên cảm nhận được một cơn gió ấm thổi qua.

Anh Lỗ đã đứng ở bên cạnh cô, cái tay muốn sờ lên eo cô một lần nữa, lại bị Kỳ Diên dùng một tay bắt lại được.

Đôi mắt Kỳ Diên mang theo ý cười, “Anh Lỗ, không phải nói là hiện tại không được rồi sao?”

Anh Lỗ vừa muốn phản bác lại, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cô, không biết vì sao hắn ta lại không nói nên lời.

Hắn cười cười nói, “Tối qua em ngủ thế nào?”

Tuy tác phong thường ngày của anh Lỗ có chút vấn đề, nhưng đúng là trước mắt không muốn lưu lại ấn tượng xấu với vị mỹ nhân trước mặt này.

Kỳ Diên buông tay hắn ra, đôi mắt trong veo, “Cũng khá tốt, hiện tại chúng ta lập tức xuất phát sao?”

Anh Lỗ nói, “Khả năng cao phải đi bộ mất mấy ngày, cho nên chúng ta cần phải xuất phát càng sớm càng tốt.”

Đi bộ?