Khi vui chơi, thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng khi tập trung làm việc, nó còn nhanh hơn nữa. Mới đó mà tôi đã sống ở Hoàng cung vương quốc Urd một tháng rồi. Tôi đã làm tất cả những gì có thể, học hỏi, tìm hiểu, thăm dò, lên kế hoạch cho tương lai. Ikon cũng đã hoàn thành scan toàn bộ thư viện từ một tuần trước, mặc dù tôi có gặp chút khó khăn trong việc lẻn vào tầng ngầm thư viện. Vấn đề duy nhất còn lại là điểm kinh nghiệm và level.
Dĩ nhiên là tôi không thể có điểm kinh nghiệm khi ở trong Hoàng cung xa hoa này. Không, tôi có thu được, nhưng nó chẳng đáng là bao so với con số một triệu kia. Một tháng lao động chăm chỉ của tôi chỉ đem lại chưa đầy 40 điểm. Điều đó thật sự không hiệu quả. Nếu như học thuyết mà tôi đọc được là đúng, đã đến lúc tôi rời đi.
"HÂY... HÂY... HÂY."
Tôi nghe thấy âm thanh quen thuộc từ sân tập khi băng qua hàng lang sau của cung điện. Dạo gần đây tôi không còn ghé qua thư viện nhiều như trước. Không phải là tôi đã đọc qua toàn bộ số sách đó; mà là vì tôi đã có những thứ tôi cần, có đọc thêm thì cũng không đem lại lợi ích gì nhiều. Tất cả chỗ đó, tôi đã có bản dữ liệu số được lưu trong ổ cứng của Ikon, có thể truy cập lại bất cứ lúc nào. Do vậy, tôi không vội vã.
Nhưng cũng vì thế mà vài ngày nay đã trở nên nhàm chán hơn. Tôi đã thử tăng thời gian rèn luyện lên để rồi nhận ra những bài tập nhẹ nhàng ấy chẳng giúp cơ thể này được bao. Tôi dừng lại. Có những lúc tôi đi thơ thẩn trong Hoàng cung, thỉnh thoảng tôi xem các anh hùng tập luyện. Họ khá mạnh với chỉ số và level cao. Thực sự mạnh. Nhưng họ vẫn chỉ là đám nhóc với mấy thanh kim loại trong tay. Họ chăng biết làm thế nào để cầm chúng đúng cách chứ đừng nói đến sử dụng chúng.
Ma... tôi thừa nhận là đã hơi khắt khe với các anh hùng. Nhưng đó là sự thật trong những ngày đầu. Họ có vài kỹ năng được ban cho, nhưng do chưa bao giờ thật sự cầm vũ khí nên họ có chút lúng túng. Tình hình được cải thiện sau một tháng. Các anh hùng được dân chuyên chỉ dẫn, từ dáng đứng cho đến cách di chuyển, kỹ năng chiến đấu dần cải thiện tốt hơn một chút.
Tuy vậy, để thực sự chiến đấu được, họ còn phải vượt qua một bức tường lớn khác, bức tường lớn nhất, là gϊếŧ. Dù là một con gà, lần đầu kết liễu một sinh mạng luôn là khoảng khắc khó khăn. Chưa tính đến các anh hùng sẽ phải chiến đấu trong thế giới tàn bạo này, họ phải chống lại quái vật, sinh vật hình người hay thậm chí là chính con người. Đó là rào cản tâm lý mà họ chăc chắn phải đối mặt. Vì thế mà hai ngày nữa, các hiệp sĩ se chuẩn bị một chuyến đi săn đầu với các anh hùng. Một trận chiến nhỏ với quái vật yếu như một phần trong chương trình luyện tập. Tôi cũng được các hiệp sĩ mời tham gia và đã chấp nhận.
Nếu các anh hùng gặp khó khăn một phần thì cậu nhóc Kansoto chịu đựng cả trăm. Level cậu ta cực thấp. Tuy thế, cậu ta cố gắng tham gia tập luyện với nhóm anh hùng, ở mức độ yếu hơn. Chúng thực sự là cực hình. Một vài đứa trẻ cùng lớp thích bắt nat cậu ta nữa. Nếu không có cô bạn gái từ thuở nhỏ, Ayame, giúp đỡ thì tôi không chắc cậu ta trụ nổi quá một tuần.
"Ồ, cậu không luyện tập cùng họ sao?"
Một người đàn ông, tóc vàng, cắt tỉa gọn gàng tiếp cận tôi. Ông ta có cặp mắt vàng hơi híp và khuôn mặt mũm mĩm, chiếc mũi tẹt, bộ ria khoa trương. Ông ta cao chừng mét bảy, thấp hơn hẳn cơ thể cao một mét tám mươi sáu của tôi, nhưng vẫn khá lớn so với thế giới này vì con người ở đây thấp hơn vài phân so với Trái đất. Thân hình ông ta béo tốt, khiến từng bước chân trở nên thật vụng về. Ngược lại, trang phục xa hoa, gọn gàng cho thấy ông này là một quý tộc.
"Xin thứ lỗi, ngài là..." Tôi cản thận đáp lại.
Dù ở đâu cũng thế, giao tiếp là điều quan trọng. Điều đó càng đúng hơn trong một thế giới coi trọng dòng máu lẫn danh hão này.
"Lỗi của ta, ta là Robert, Robert Mathiew."
Tôi nhận ra cái tên này, đó là người đứng đầu gia tộc Mathiew, một gia tộc Hầu tước quyền lực tại kinh thành. Kết quả học tập trong thư viện không hề bỏ phí.
"Ồ, thì ra là ngài Hầu tước Mathiew. Thật vinh hạnh cho tôi. Tôi là ..."
Hầu tước ngăn xua tay, ngăn không cho tôi nói tiếp.
"Không cần phải giới thiệu, ta biết cậu, Mobius. Và cậu không cần khách sáo. Là lỗi của chúng ta khi triệu hồi cậu đến đây."
'cậu' chứ không phải 'các cậu'?
"Cảm ơn ngài. Đó thật sự là một điều không may."
"Phải, phải. Chúng ta cũng rất lấy làm áy náy về điều ấy. Nhắc mới nhớ ta không có gặp cậu trong buổi lễ ra mắt anh hùng. Ta chắc là đã đề nghị đức vua mời cậu mà."
"Ngài thật hào phóng. Sự thực đúng là như vậy, nhưng tôi chỉ là một kẻ quê mùa, không hợp với những lễ nghi như vậy."
"Cái gì cũng có lần đầu của nó. Dần dần, cậu sẽ quen thôi. Ở đây, cậu là khách của chúng tôi. Và có một chuyện này mà ta luôn thắc mắc. Liệu cậu có thể thỏa mãn trí tò mò này không?"
"Xin ngài hầu tước cứ nói."
"Ta nghe anh hùng kể rằng thế giới của cậu, ai cũng có họ.... nhưng hình như cậu không có thì phải?"
Ông ta đang quan tâm quá mức tới tôi?
"Vâng, chuyện này cũng khá bất tiện. Tôi lớn lên trong một trại trẻ mồ côi nên họ không cho tôi một cái họ."
Tôi bịa đại ra một lý do.
"Xin lỗi chàng trai. Ta đã tọc mạch vào chuyện không nên."
"Ồ, xin ngài Hầu tước đừng tự trách mình. Đó chỉ là quá khứ thôi."
"Còn trẻ như vậy mà đã có suy nghĩ thật rõ. Ta rất thích con người cậu, một chàng trai tốt bụng. Ta còn nghe nói cậu chiến đấu rất cừ, thậm chí là với các hiệp sĩ. Ngay cả các anh hùng-sama, lần đầu cũng không được như vậy."
"Ngài đã quá khen. Tôi được người ở trại trẻ dạy cách tự vệ. Cuộc sống sau này có chút kho khăn nên tôi phải sử dụng nó nhiều hơn. Các anh hùng thì có một cuộc sống yên bình hơn. Nhưng dựa vào level cao ngất ngưởng của họ, tôi tin chắc các anh hùng sẽ trở thành những huyền thoại."
"Ta cũng hy vọng vậy. Đó là phước lành của vương quốc. Nói đến thế, cậu cũng khá hiểu biết đấy, với một người chỉ đến đây một tháng. Không những nhận ra được ta, người hầu nói rằng cậu thành thạo mọi thứ rất nhanh."
"Tôi tin là họ đã phóng đại mọi thứ lên rồi. Tôi chỉ cố hết sức trong môi trường mới mà thôi."
"Ta hiểu. Nhưng không thể phủ nhận rằng cậu rất giỏi, tài năng, nhiệt huyết, cậu đều có. Giá như cậu cũng là anh hùng thì tốt biết bao, hay ít nhất là có một điều kiện tốt hơn. Chỉ đáng tiếc ..."
Hầu tước nói đến vậy rồi bỏ lửng.
"Ngài nói là chỉ đáng tiếc?"
"Ấy chết, hãy coi như ta chưa nói gì."
Ồ, đây mới là mục đích chính sao? Ông ta muốn tôi phải tự lần vào vấn đề. Tôi sẽ theo đến cùng.
"Có vẻ như ngài biết điều gì đó khá quan trọng. Nếu liên quan đến tôi, xin ngài hãy cho tôi biết. Tất nhiên là nếu được phép."
Tôi biết là ông ta kiểu gì cũng nói thôi, dù tôi có giả ngơ đi chăng nữa. Nhưng tôi không muốn phải chơi mèo vờn chuột tại đây.
Ông ta làm vẻ mặt khó sử, rồi sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi như đã đặt ra quyết tâm.
"Đây là một thông tin tuyệt mật mà chúng ta không được nói cho ai biết. Nhưng vì cậu là một chàng trai tốt, ta quý cậu nên sẽ cho cậu biết một chút vậy. Đừng cho ai biết đấy."
"Vâng, tôi xin hứa."
Ông ta đã yên tâm. Với một cái nhìn xa xăm về phía các anh hùng, ông ta tiếp tục:
"Sự thật là vài năm trở lại đây, vương quốc Urd đã đi xuống."
"Đi xuống?"
"Đúng vậy. Đừng để bị vẻ ngoài đánh lừa. Cả kinh tế lẫn sức mạnh quân sự, Hoàng gia đang giảm sút nhanh chóng. Họ mất dần sự tín nhiệm của người dân."
"Và chuyện đó liên quan gì đến tôi vậy?"
Được rồi, ông muốn gì nào?
"Việc triệu hồi anh hùng là kế hoạch để họ lấy lại hình ảnh vốn có. Họ đã rất thành công, thành công ngoài mong đợi. Nhưng nó cũng có điểm hại. Hoàng gia phải chịu một khoản nợ lớn để chi trả cho việc đó. Không những thế, giờ đây, họ phải nuôi hơn hai mươi người. Đảm bảo hơn hai mươi người này có một cuộc sống xa hoa trong một thời gian dài là quá sức với Hoàng gia."
"Tình hình tệ đến vậy sao?" Thông tin này rất quan trọng
"Chưa phải phần tệ nhất đâu. Thực tình trong quá khứ, chưa một lần nào chúng ta có ghi chép về việc triệu hồi quá bốn anh hùng. Hoàng gia đánh giá rằng chỉ cần bốn người là đủ."
"Này, ý ngài không phải là?"
"Đúng vậy, những người còn lại không cần thiết, họ chỉ cần bốn anh hùng mạnh nhất. Nhưng Hoàng gia cũng không thể cứ thế mà đá phần còn lại đi được. Giờ, chắc cậu cũng nghe về cuộc thực chiến để huấn luyện cho các anh hùng rồi chứ. Hãy thử nghĩ xem nếu những con quái vật mạnh đột ngột xuất hiện ngoài dự kiến. Đó sẽ là cái cớ hoàn hảo để loại bỏ toàn bộ những người khác. Các hiệp sĩ sẽ được lệnh chỉ được bảo vệ nhóm bốn người đã chỉ định. Sau đó, ngay cả những người thừa như cậu cũng sẽ bị xử lý trong thầm lặng. Đó là tất cả những gì ta nghe được từ một người quen. Mong cậu giữ bí mật điều này. Cậu là một người tốt. Ta đã liều mạng này để cho cậu biết. Mong cậu hãy trân trọng nó."
"Không... không thể nào?"
Bây giờ, tôi cần hành động giống một chàng trai bị kích động sao? Tôi đoán thế. Tôi có nhiều bí mật cần phải giữ. Dù Hoàng gia có làm gì, tôi cho rằng mình có thể xử lý theo cách nào đó.
"Ta biết, điều đó rất sốc. Chàng trai, ta cảm thông với cậu."
"Liệu, liệu tôi có thể làm gì để thoát khỏi hoàn cảnh này?"
"Hừm..." Vuốt bộ râu cụt ngủn, ông ta suy nghĩ một hồi lâu:"Cậu là một người tài, để mất đi thật đáng tiếc. Nhưng hoàn cảnh đến nước này thì..."
"Vậy... vậy không còn cách nào sao?"
"Cách thì cũng có, nhưng sẽ rất nguy hiểm đấy. Liệu cậu có dám theo hay không?"
"Đến đây rồi thì tôi đâu còn lựa chọn nào khác."
"Tốt, đúng như ta nghĩ. Ta rất thích những người quyết đoán. Vậy, kế hoạch là như thế này..."
Ông ta kể cho tôi về kế hoạch, về những điều cần phải làm, những điều ấy sẽ đảm bảo cho tôi một cuộc sống yên bình. Có vẻ như kế hoạch sẽ cứu lấy mạng toàn bộ các anh hùng và cho tôi một cuocj sống tự do với vài trăm đồng vàng làm lộ phí. Thời gian tới sẽ vất vả đây.
-------------------------------------------------------
Hai ngày sau, chúng tôi tập hợp tại cửa Hoàng cung, sẵn sàng cho lần thực chiến đầu tiên tại thế giới này.
Chừng tám giờ sáng, tất cả đã có mặt đầy đủ. Tôi có mặt theo lời mời của nhóm Hiệp sĩ, Kansoto-kun cũng nhất mực đi theo với cái cớ tập luyện.
Giáo viên chủ nhiệm của họ cũng có mặt nữa. Đó là cô gái chừng hai mươi lăm tuổi, mái tóc ngắn màu vàng nhạt. Cô gái có chiều cao khiêm tốn và một bộ ngực ngoại cỡ. Hình như cô ấy hơi nhút nhát thì phải?
Ban đầu, cô ấy hơi mờ nhạt nên tôi không để ý nhiều. Mấy ngày quan sát gần đây, tôi mới nhận ra sự cần mẫn của người này. Cô ấy khá hoạt bát trong việc chăm sóc các học sinh, đặc biệt là nhóm nữ. Cô ấy dường như là chỗ dựa tinh thần. Ngay từ thời điểm mới đến, cô ấy đã nỗ lực ngăn cản các học sinh tham gia cuộc chiến này. Nhưng cố gắng của cô không tới được những trái tim tuổi trẻ thích phươu lưu kia. Thế rồi cô lãnh trách nhiệm của một người bảo mẫu. Bảo mẫu, tôi sẽ gọi như vậy cho công việc trông chừng đám trẻ này. Dù sao đi nữa, cô ấy cũng là một người phụ nữ đáng ngưỡng mộ.
Ngoài nhóm những người được triệu hồi, còn có sự góp mặt của hai mươi Hiệp sĩ. Nổi bật nhất trong số họ là Zaris Licant. Ông ta là một người đàn ông tứ tuần, mái tóc màu tro cùng gương mặt góc cạnh. Ông ta thậm chí còn cao hơn tôi đến mười centimet, thân hình ấy thật sự khổng lồ.
Nhưng thứ làm cho ông ta nổi bật nhất không phải là thân hình mà là kỹ năng dùng giáo. Ông ta có một cây giáo khổng lồ, tương xứng với kích thước cơ thể, bằng Mithril. Một cây giáo dài hơn ba mét, hoàn toàn bằng kim loại, nặng nề, nhọn hai đầu. Zaris là một trong Lục dũng của vương quốc Urd, danh hiệu chỉ dành cho sáu Hiệp sĩ mạnh nhất vương quốc. Nghe đâu level của ông ta trên bốn mươi.
Đại công chúa Julia đi cùng chúng tôi. Cô gái ấy mười chín tuổi, thân hình cao và hơi mảnh. Nhưng đừng trông mặt mà bắt hình dong, level 30 không phải chỉ để trưng. Cô gái này không mang bộ giáp nặng nề của hiệp sĩ, thay vào đó là bộ giáp nhẹ, nhưng được yểm khá khá ma thuật phòng thủ, biến nó trở thành một bức tường vững chắc. Julia sở hữu cây kiếm nổi tiếng, Ropera, một thanh Rapier được cỗng tặng cho Hoàng gia. Thanh Ropera được làm từ Orichalcum, một thứ kim loại còn cao cấp hơn cả Mithril. Để hiểu rõ sự quý giá của nó, Mithril kim loại cứng và bền hơn sắt ba lần, rất dễ truyền ma lực, nó là một gia sản với cả Quý tộc; Orichalcum, thứ ở đẳng cấp cao hơn có thể được liệt vào báu vật quốc gia.
Đoàn không có sự hỗ trợ từ các pháp sư, Rinia đã rời kinh thành một tuần trước do một nhiệm vụ nào đó. Nhị công chúa hoàn thành nốt nghiên cứu của cô. Các pháp sư Hoàng gia khác cũng quá bận rộn cho một cuộc chiến nhỏ nhặt, một chiều như thé này.
Tôi vẫn trong trang phục thông thường, bộ Ikon lót trong với giáp da phía ngoài. Dù các Hiệp sĩ hào phóng cho tôi mượn giáp nhưng nó quá vương víu và làm cản trở chuyển động của tôi. Với thanh Katana bên hông, thanh bảo kiếm Nodachi trên lưng, khẩu SCAR-H dưới tay, cùng vài món đồ chơi nữa. Tôi sẵn sàng lên đường.
Mục tiêu của chúng tôi là cánh rừng cách Kinh đô 10 dặm về phía Tây, hướng đối diện với đền thờ. Mất hơn một giờ cưỡi ngựa. Một tháng qua, các anh hùng đều đã học cưỡi ngựa. Họ làm rất tốt. Tôi không rõ điều gì đã giúp bọn nhóc đó nhưng đó là một tin mừng. Về phần tôi, tôi vẫn làm bạn đường với chú ngựa ô lần trước. Nó có vóc dáng hơi lớn hơn đồng loại, rất mạnh mẽ và hoang dại. Tôi từng nghe đồn rằng, nó chưa từng cho ai cưỡi cả. Thật kỳ lạ.
Đến bìa rừng lúc mặt trời đã lên cao, các Hiệp sĩ bắt đầu ngay vào việc vì lịch trình cỉ có một ngày. Cắm trại qua đêm ở đây luôn có rủi ro và họ không muốn mạo hiểm.
"Kenji-sama, chúng ta đã đến nơi."
Một hiệp sĩ thông báo cho Kenji-kun. Ngay từ những ngày đầu, cậu ta đã trở thành lãnh đạo của nhóm.
"Cảm ơn anh, Geph-san. Mọi người, xuống ngựa thôi."
Chúng tôi cột ngựa vào nơi đã chỉ định.
"Mọi người, hãy làm như chúng ta vẫn tập nào."-Kenji hào hứng ra lệnh
"Liệu, chúng ta sẽ ổn chứ?"
Một cô bé trong nhóm tỏ ra hơi ngần ngại.
"Sẽ ổn cả mà, Hasuko-san. Tớ sẽ bảo vệ cậu... bằng bất cứ cách nào."
"Nếu cậu đã nói vậy thì tớ chẳng có gì phải lo nữa."
Hasuko cười tươi đáp lại trong khi một số ánh mắt sắc lạnh găm vào lưng cô bé.
Nhóm anh hùng nhanh chóng lập đội hình. Những người có khả năng thể chất cao ở tuyến trước trong khi đội ngũ sử dụng phép thuật phía sau. Mục tiêu của họ hôm này là làm quen tác chiến với nhóm lớn, nhóm nhỏ 2-5 người và chiến đấu cá nhân. Kansoto-kun đứng cạnh người bạn thuở nho Ayame với ngọn giáo gỗ có đầu bọc thép và bộ giáp da. Một cây giao kim loại là quá sức với cậu nhóc.
Tôi đứng ngoài cùng các Hiệp sĩ, giúp họ mang vài miếng thịt lợn đã chuẩn bị sẵn đến sát mép rừng. Công chúa Julia lệnh cho họ đốt chúng lên. và dùng Phong ma thuật thổi mùi vào rừng. Việc này như đi câu vậy, bạn thả mồi và chờ quái vật cắn câu.
Thông thường thì việc này như tự sát. Chẳng có thằng nào đủ điên để gọi Quái vật đến, nhưng trường hợp của chúng tôi, chúng tôi cần chúng; không đúng, các anh hùng cần chúng.
Nó thật sự hiệu quả, chỉ chưa đầy mười phút, một nhóm vài chục Goblin đã tiến đến phía chúng tôi. Thức ăn luôn là một mồi nhử hấp dẫn.
"Oi, oi... Tưởng gì, chỉ là một lũ Goblin yếu đuối thôi mà."
Cậu nhóc thường hay trêu trọc lên tiếng.
"Haro-sama, xin người đừng chủ quan. Dù chỉ là kẻ địch yếu đuối nhưng chúng ta vẫn cần cẩn trọng."
Zaris nhắc nhở cậu ta.
"Zaris-san nói đúng đó. Cậu hãy cẩn thận hơn đi."-Kenji nhắc nhở bằng giọng nghiêm túc.
Điều này càng làm cho cậu nhóc Haro Matsumoto tức hơn nhưng không thể cãi lý. Cậu ta nghiến răng mà chẳng nói thêm gì.
"Kiếm kĩ, Quang trảm."
"Tốc ảnh."
"Hỏa cầu."
"Hỏa thương."
"Phong đao."
"Thủy tiễn."
"Lôi kích."
"Thổ đạn."
"Nhất quyền."
....
Rất nhiều pháp thuật được tung ra từ tuyến sau. Tuyến trước cũng tích cực tung ra võ kỹ, kết liễu nhóm vượt qua được cơn mữa pháp thuật ấy. Chẳng mấy chốc, nhóm Goblin dẫn đầu trở thành đống bầy nhầy.
Ba con Goblin khác từ bên sườn, chúng tránh được ma pháp, liền mở một cuộc phục kích. Kenji-kun nhanh hơn, cậu ta vung thanh thánh kiếm theo chiều ngang. Sự sắc bén của bào vật quốc gia và sức mạnh thể chất vượt chội dễ dàng xuyên qua tấm khiên gỗ sơ sài của con Goblin xấu số và chém bay đầu nó. Một con khác vung ngọn giáo đã cũ, ngọn giáo dễ dàng bị đánh bật bởi lớp giáp chất lượng bậc nhất rồi trước khi kịp thu giáo về, nó trở thành bạn đồng hành cùng con Goblin trước đó. Con còn lại cầm một thanh đoản kiếm bắng sắt đã rỉ. Nó dễ dàng bị hạ bởi Kenji-kun.
"Oa... Kenji-kun thật giỏi."
"Cậu thật mạnh."
"Đúng như tớ nghĩ. Cậu là người mạnh nhất trong số chúng ta."
Nhận được nhiều lời tán thưởng, Kenji-kun gác thanh Thánh kiếm lên vai, cậu ta liếc mắt về phía công chúa Julia:
"Suy cho cùng, bọn chúng cũng không mạnh lắm." Đó là một giọng đầy tự hào.
Nhưng đáng tiếc cho cậu ta, sự chú ý của Julia không nằm ở hướng đó.
Mùi thịt và máu khiến số lượng quái vật tăng lên nhanh chóng. Tôi từng biết rằng Goblin là loài sinh đẻ nhiều như chuột, nhưng chưa từng kỳ vọng là nó lớn đến mức này. Dù đã tiêu diệt hàng chục, hàng trăm con khác tiếp tục tiến đến.
Chúng bắt đầu tấn công cả nhóm hiệp sĩ. Hai tá con khác cũng nhắm đến phía tôi. Không còn lựa chọn nào khác ...
PẰNG PẰNG... PẰNG PẰNG PẰNG... PẰNG
Tôi sử dụng khẩu SCAR-H hạ từng tên một. Chúng tiến gần, hoàn toàn không phòng bị. Mỗi viên một tên. Không, tôi chưa cải tiến khẩu SCAR-H thành vũ khí dùng năng lượng cao nên tôi không có dư giả đạn. Bọn chúng sẽ phải dùng chung thôi.