Chương 13: Tức Giận

La Quân thức dậy rất sớm, vệ sinh cá nhân, mặc áo khoác da màu xám bên ngoài, thay đổi một đôi giày thể thao đen. Chỉnh tề mới bước xuống lầu. Mùi trứng rán thơm phức kí©h thí©ɧ La Quân không ngừng nuốt nước bọt.

Trong bếp, nữ nhân vận áo sơmi xanh lam nhạt, tạp dề quấn quanh vòng eo duyên dáng. Tóc như cũ búi cao trên đỉnh đầu, nàng xoắn ống tay áo, cánh tay mảnh khảnh miệt mài làm việc. Nghe phía sau động tĩnh, Miêu Nhã dù không quay đầu liền biết là ai, nàng chỉ nhàn nhạt nói:

"Ba lô, sách vở chuẩn bị đầy đủ?"

"Ân." La Quân chống cằm, phóng tầm mắt quan sát nữ nhân.

"Ăn đi." Miêu Nhã đặt dĩa ốp la lên bàn, không nhanh không chậm nói.

"Mẹ, đêm qua..."

"La Quân, không cho dùng vẻ mặt đó nhìn ta."

La Quân vội vàng chỉnh đốn biểu tình ngây ngốc của mình. Chậm chạp ăn sáng. Một màn tối qua lại không cách nào lái đi khỏi đầu.

------------------------------------------

Đêm qua.

Đại cuộn sóng đen nhánh tóc xoã tung trên đất. Hương thơm đặc hữu cùng mùi nước hoa quen thuộc quẩn quanh trong khoang mũi. Nữ nhân diện vô biểu tình nhìn cô, tựa hồ muốn từ trên mặt cô thu hoạch điều gì. Thập phần hờ hững con mắt chống đối ánh mắt nóng rực của La Quân.

Cổ áo nữ nhân mở bốn cúc, áo bra đen che chắn nơi no đủ gợi cảm, vô hạn quang cảnh khiến đầu óc La Quân muốn xung thiên. Lại thêm đôi môi đỏ mọng quyến rũ, giương lên đầy kiêu ngạo. Bất quá, một giây sau, Miêu Nhã lạnh lùng mở miệng:

"Đứng lên!"

La Quân ngoan ngoãn đứng lên, vươn tay đỡ nữ nhân dậy. Miêu Nhã nhíu mày, tự thân đứng lên, uyển chuyển cự tuyệt La Quân trợ giúp.

"Món quà không tốt ta sẽ đổi lại."

Ách! Vì cái gì mẹ lại nói như vậy nha.

"Không, con rất thích, người không cần đổi a."

"La Quân! Con có biết đây là tầng bao nhiêu?" Miêu Nhã khoanh tay, bắt chéo chân ngồi tại mép giường, đối La Quân hỏi tội.

"Mẹ, không phải như người nghĩ đâu, con chỉ là....." La Quân ấp úng.

"Chỉ là cái gì?" Ý vị thâm trường một câu, nữ nhân híp mắt: "Đây là tầng ba! Một khi ngã xuống, không gãy xương cũng thiệt mạng!"

Captain nghe trong phòng động tĩnh, ngáp dài một hơi, hướng Miêu Nhã vẫy đuôi, nàng xoa đầu nó. Bầu không khí phút chốc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Captain gục xuống chân Miêu Nhã, được nữ nhân vuốt ve, lim dim thϊếp đi.

"Con muốn đứng trên bệ, nhìn phong cảnh khu vườn xa hơn một chút."

"La Quân! Con chê mình chưa đủ cao hay sao?" Miêu Nhã tiến lại gần cô, nhãn thần lạnh thấu xương. Không rõ là trách móc vẫn là khen ngợi.

"Con sai rồi..." La Quân cúi đầu. Nữ nhân không mang giày cao gót thấp hơn cô một cái đầu. Nhìn từ trên xuống, nàng gầy yếu biết bao nhiêu. Mẹ nói không sai, siêu năng lực nếu không điều khiển được. Mẹ không xuất hiện kịp thời, nói không chừng, người tan xương nát thịt nằm trên mặt đất là cô.

"Biết sai thì sửa sai, lần sau ta không muốn chuyện này tiếp diễn thêm lần nào nữa." Nữ nhân lạnh lùng phun một câu, trực tiếp rời khỏi phòng.

Căn phòng bủa vây trong vô tận hắc ám. La Quân có điểm nói không nên lời.

Mẹ quan tâm cô hay chỉ là chút thương hại thoáng qua?

------------------------------------------

Mắt thấy La Quân chuẩn bị vào gara lấy motor đi học. Miêu Nhã nói:

"La Quân, chờ chút."

La Quân thắc mắc nhưng vẫn thành thật chờ nàng. Rất nhanh, Miêu Nhã khoan thai bước ra, trên tay mang theo chiếc mũ bảo hiểm.

"Hạ người xuống một chút."

La Quân khom người, chiếc mũ bảo hiểm fullface đen bóng liền được đội lên đầu.

"Đội mũ này an toàn hơn. Đi đường cẩn thận, đừng chạy quá nhanh." Miêu Nhã sửa sang cavat cho La Quân, dặn dò một câu.

"Mẹ, con đi đây." La Quân cười, khởi động motor.

Miêu Nhã chờ chiếc motor khuất khỏi tầm mắt mới an tâm bước vào nhà. Con gái nàng, quả nhiên rất thích hợp ngồi motor.

Phi thường....

Soái khí.

------------------------------------------

Học sinh và lão sư đều tách ra hai hàng nhường lối đi cho chiếc motor kinh người. Mọi nữ sinh đều dõi theo bóng lưng cao ngất, tháo chiếc mũ fullface xuống khiến ai cũng ngỡ ngàng. Cả Ngô Y Văn đứng ở cổng chờ đợi cũng kinh ngạc. Một vài nữ lão sư đi đường ngang qua, ngốc lăng nhìn La Quân hồi lâu. Triệu Lãng Thanh đứng trên sân thượng, thả một làn khói dài, bật cười khanh khách.

Đứa nhỏ quá tuấn mỹ. Ngũ quan chói mắt như vậy, để người khác làm sao sống yên ổn?

La Quân lấy lại phản ứng là lúc, mọi nữ sinh và nữ lão sư xung quanh ho khan tiếp tục bước vào vườn trường bên trong.

Ni mã! Trên mặt cô dính gì sao? Sao mọi người cứ nhìn chằm chằm cô như thế? Hảo đáng sợ!!!

"A Quân! Áo khoác và chiếc xe rất hợp với cậu..." Ngô Y Văn thẹn thùng tán thưởng.

"Mình rất vinh hạnh nhận lời khen từ Y Văn."

"Motor là ai mua cho cậu?"

La Quân dương dương tự đắc trả lời: "Mẹ đã mua cho mình."

La Quân luôn nói với nàng rằng. Mối quan hệ giữa cô và mẹ không tốt, không tính bất hoà nhưng lại lạnh nhạt xa cách. Ngô Y Văn có chút bất ngờ trước món quà Miêu Nhã tặng La Quân, nói như vậy, mối quan hệ của các nàng đã sớm hoà hảo. Nàng thay La Quân vui mừng.

"Y Văn, hôm nay không có tiết của Triệu lão sư đúng không?"

Ngô Y Văn gật đầu.

La Quân thở phào nhẹ nhõm, nhảy cẫng lên tung hô: "Tốt quá, tốt quá, lâu lâu mới có một ngày thư thả!"

"Xem cậu kìa!"

"Hắc hắc, vào lớp thôi."

Triệu Lãng Thanh tháo tai nghe, nhãn thần xa xăm: "Đứa nhỏ này thật hư, em không trông đợi tôi đến vậy?"

Từng tiết học trôi qua trong vô vị. Không hiểu tại sao, La Quân có điểm mong nhớ tiết anh văn của Triệu Lãng Thanh, thanh âm như suối nước trong trẻo cất lên giữa giờ học. Kỳ thực nàng giảng trôi chảy, một chút cũng không khô khan, khó nuốt. Chỉ là cô luôn chọn cách không để tâm. Kỳ thực, Triệu Lãng Thanh là một lão sư tốt, chỉ là cô chưa bao giờ thừa nhận.

------------------------------------------

Tiết thể dục.

Học sinh kéo nhau vào hai phòng thay đồ riêng biệt. Mỗi lần đến tiết này La Quân lại cảm thấy khó xử. Cô nép một góc riêng biệt sau cửa tủ để đồ, che khuất toàn thân thay đồng phục thể dục.

"A Quân, cậu xong chưa, mọi người đều ra ngoài sân hết rồi!" Ngô Y Văn hối thúc.

"Ách, Y Văn cậu có thể cách xa mình một chút."

"Ngại gì chứ, cậu chậm chạp quá đó!" Ngô Y Văn đẩy cánh cửa, gò má phút chốc hồng nhuận. La Quân nửa thân trên mặc duy độc chiếc áσ ɭóŧ trắng ba lỗ, tinh tế cơ bụng theo hô hấp phập phồng, mã giáp tuyến chạy dọc hai bên cánh sườn. Ngô Y Văn hiếu kỳ vươn tay chọt chọt cơ bụng.

Xúc cảm thật tốt, đàn hồi, săn chắc...

May mắn La Quân đã kịp thay quần thể dục, nếu không Ngô Y Văn phỏng chừng té xỉu vì ngượng. La Quân bất mãn:

"Nhột a! Đã nói là mình chưa thay xong mà."

"A-A Quân, cậu nhanh chút!" Ngô Y Văn nhịn không được mà liếc mắt nhìn cơ bụng tinh tế thêm vài lần.

Trên người cô có cái gì tốt xem nha! Sáng giờ ai cũng nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ! La Quân trong lòng buồn bực.

"Hôm nay chúng ta sẽ thực hiện kiểm tra chạy và bật xa bốn lăm phút. Các em có mười phút khởi động gân cốt." Lão sư thể dục thổi còi. Cả lớp uể oải tuân theo, khởi động thân thể lười nhác.

Mười phút trôi, hoàn thành xong phần khởi động cơ bản. Lão sư thể dục đọc tên từng người lên kiểm tra.

"Ngô Y Văn, Hồ Hà, Lan Tranh, Đặng Kha, Úc Tam Mễ."

Ngô Y Văn cột tóc đuôi ngựa, để lộ cần cổ duyên dáng trắng nõn. Tràn đầy năng lượng khỏe khoắn. Các nam sinh trong lớp thi nhau reo hò, huýt sáo. Bất quá, nàng chỉ đối La Quân nở nụ cười.

Nụ cười chấn động cả nắng mai.

La Quân nhãn thần hơi động. Ngô Y Văn tựa như ánh dương quang mùa hạ, chói mắt lại khiến người ta ấm áp.

Nữ thần là có thật!!!

Ngô Y Văn luôn giữ vững phong độ, xuất sắc hoàn thành cả hai phần thi với số điểm cao ngất ngưỡng không dựa vào bất kỳ kẻ nào nâng đỡ.

Lão sư thể dục nhìn sơ đồ lớp, lại gọi:

"La Quân, Trần Triệt, Hạ Nguyên Cát, Cao Lẫm Tri, Đinh Quán."

Ngô Y Văn nhíu mày lên tiếng: "Trịnh lão sư, như vậy không công bằng."

Vì cái gì xếp La Quân với Trần Triệt thi đấu, những người còn lại cũng là nam sinh, sức La Quân làm sao cùng họ đọ!

"Bạn học Ngô, tôi miễn tiếp thu ý kiến." Trịnh Thừa phản bác lời Ngô Y Văn.

Ngô Y Văn căm tức nhìn vẻ mặt dương dương ngạo mạn của Trần Triệt . Rõ ràng hắn đút lót Trịnh lão sư!

"La Quân, đừng dùng tốc độ ốc sên như mọi khi để thi nhé!" Trần Triệt châm chọc cười.

Ai trong lớp cũng minh bạch, Trần Triệt khinh khi La Quân. Bất quá chẳng một ai đứng ra khuyên bảo, họ chỉ đứng xem trò vui. Đón ý hùa theo số đông trêu ghẹo La Quân.

La Quân cười nhưng không nói. Cô cúi đầu tĩnh lặng lắng nghe tiếng cười cợt xung quanh, không một ai thấy rõ biểu tình trên mặt cô. Ánh sáng cực quang như ẩn như hiện trong đôi con ngươi hổ phách. Một cơn gió mạnh thổi tung những chiếc lá úa tàn bay đầy trời. Hồi còi dài của Trịnh Thừa vang vọng giữa sân trường vắng lặng.

Lấy tốc độ mắt thường không tài nào nhìn thấy, La Quân tựa tia chớp ngày bão giông, khoanh tay đứng tại vạch đích, lạnh lùng bễ nghễ. Đồng hồ đo giờ của Trịnh Thừa cũng thời điếm đó nổ tung.

Không đo được!

Không đo được thời gian La Quân chạy. Vận tốc này, quá kinh người. Thậm chí tốc độ ánh sáng cũng không tài nào sánh bằng!

"C-Cái quái gì đang diễn ra vậy!" Cả lớp thảng thốt. Ngô Y Văn trân trối nhìn thân ảnh cao ngất được muôn vàn tia nắng soi sáng. Không hiểu tại sao, nàng lại mơ hồ thấy thứ ánh sáng nhàn nhạt tuyệt diệu vây quanh La Quân. Nàng dụi mắt, thứ ánh sáng kia liền tiêu thất.

Có lẽ vì trời nắng nên nàng nhìn lầm.

Triệu Lãng Thanh tháo ống nhòm, miệng lẩm bẩm: "Tốc độ rất tốt..." Đứa nhỏ này thật khiến nàng hào hứng mong chờ.

"Triệu tiến sĩ rãnh rỗi quá nhỉ?"

"Kiếm Cơ! Nhiệm vụ tổ chức giao em hoàn thành xong rồi?"

Nữ nhân gật đầu.

"Em đến đây làm gì?"

"Tiện thể ghé qua xem kẻ tiến sĩ tán thưởng là người như thế nào thôi." Nữ nhân nhàn nhạt nói.

"Phỏng chừng The Flash của DC cũng không thể so!"

"Những số liệu khác?"

"Chưa biết được, cần quan sát thêm đoạn thời gian nữa."

Nữ nhân hơi giương lên khoé môi, vô thanh vô tức biến mất.

"Kiếm Cơ! Người ta đồn đãi em là quỷ ảnh cũng chẳng ngoa, cứ đến rồi đi như cơn gió vậy." Triệu Lãng Thanh bĩu môi.

------------------------------------------

"La Quân! Mày ngang nhiên gian lận?" Trần Triệt vẻ mặt hung tợn gào lên.

"Ồ! Trần Triệt! Anh dựa vào đâu nói tôi gian lận? Bằng chứng?"

"M-Mày...! Trinh lão sư, phần này bỏ qua, hãy nhanh cho bọn em thi bật xa!"

La Quân không chấp nhặt những điều vặt vãnh.

Được! Thích thì chiều a! Bà đây cũng không ngại khổ cực!

Phần thi bật xa diễn ra. Trần Triệt thi trước, hắn bật rất xa, lúc trước hắn luôn là người dẫn đầu lớp. Hắn luôn vì cái này mà kiêu ngạo.

La Quân thong thả dồn sức bật vào hai chân. Nhảy. Hai chân cô đã cắm ngay vạch đỏ chưa một ai từng chạm đến.

"Phá kỷ lục rồi!"

"Trần Triệt bị La Quân phá kỷ lục! Chuyện gì đây nha!"

"Trần Triệt kỳ này thua thảm rồi!"

"Khụ! Bạn học La, em làm rất tốt, cố gắng phát huy."

Cô thậm chí chẳng chảy một giọt mồ hôi nào. Trần Triệt cảm thấy hoa mắt ù tai, bắt đầu chửi bới ầm ĩ.

"Không có khả năng tao lại thua mày!"

La Quân nhún vai chỉ vạch đích, ý bảo hắn hãy nhìn kỹ rồi phán xét.

Trần Triệt bị La Quân làm mất hết mặt mũi, mím môi bỏ đi.

"A Quân, làm cách nào cậu chạy nhanh như vậy." Ngô Y Văn tri kỷ đưa chai nước suối lạnh cho La Quân.

"Thời gian qua mình tập luyện không uổng công a."

Ngô Y Văn nội tâm vẫn thật sâu nghi hoặc...

------------------------------------------

Tan trường.

Mọi học sinh ồ ạt túa ra cổng như ong vỡ tổ. Hôm nay Chung Xảo Duyên bận chuyện gia đình nên không sinh hoạt câu lạc bộ. Nhàm chán đi gần tới cổng, La Quân bị một đám nam sinh chặn đường. Kẻ cầm đầu không ai khác chính là Trần Triệt.

"La Quân, mày dám làm tao bẽ mặt trước mọi người, phần nhục nhã này hôm nay tao sẽ đòi lại tất cả."

"Nực cười, năng lực anh yếu kém, tại sao lại trách tôi!" La Quân cười lạnh.

"Dong dài! Đứa con hoang như mày có quyền nói tao? Hẳn mẹ mày vô phúc nên mới sinh ra đứa như mày! Mày hẳn đã âm mưu gì đó chứ không thể nào đứng đầu được!"

Con ngươi La Quân phút chốc trở nên thâm trầm. Đám nam sinh bị hất văng nằm trên đất, bị cô đánh gãy mấy căn sươn sườn, tứ chi vặn vẹo. Một số tên còn lại sống lưng đập mạnh vào hàng rào sắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trần Triệt thấy đàn em gục ngã, hoảng sợ bỏ chạy. La Quân cầm khúc gỗ, đuổi theo hắn, ném khúc gỗ vào lưng hắn khiến hắn lăn vài vòng trên đất. Dùng lực đạo nghìn cân đánh gãy chân hắn, hai tay cô cũng không tha mà đập cho nát bấy.

Học sinh trong trường vây quanh đông đảo, vô số người tiến đến ngăn cản. La Quân đều đẩy văng, không thương tiếc tiếp tục đánh ngất hắn. Dường như dồn hết thảy sức lực vào nấm đấm, Trần Triệt xương quai hàm lệch sang một bên, bộ dáng vô cùng thê thảm. Máu tươi chảy đầy người.

Một vòng tay ôm eo cô, nữ nhân không ngừng lắc đầu, thanh âm trong trẻo thành khẩn:

"La Tiểu Quân, em làm ơn ngừng lại, đừng đánh nữa, nếu tiếp tục, nam sinh kia sẽ chết mất..."

"Hắn động chạm đến mẹ tôi! Bảo tôi làm sao nể tình nhẫn nhục!"

"Nửa học kỳ qua tao đã chịu đủ! Thằng khốn!"

La Quân rống lên, toàn trường ai cũng nghe thấy, ai cũng kinh sợ một màn. Vừa lúc Ngô Y Văn kết thúc phần sinh hoạt câu lạc bộ, cao hứng tìm La Quân. Thấy đám đông trước cổng, hiếu kỳ đi tới. Lách người xen vào, chấn động che mặt.....

------------------------------------------

Điện thoại di động rung lên dai dẳng. Miêu Nhã buông cuốn sách đọc dang dở trên tay. Nhấc máy, giây tiếp theo mày đẹp cau thành một đoàn.

"Hảo, tôi lập tức đến Học Viện Quốc Tế."

Nữ nhân đã không giữ được nguyên bản bình tĩnh. Hai tay không ngừng run rẩy nhét điện thoại vào túi quần. L*иg ngực phập phồng, mặc áo khoác mỏng bước ra khỏi biệt thự....