Chương 7: Thật trùng hợp

Múa là một phần của Thẩm Tinh Hòa.

Trước kia không nghĩ đến, bây giờ cũng không dám nghĩ đến.

Nếu không nhảy múa, Thẩm Tinh Hòa chỉ như một vầng trăng khuyết, dù người ta nhìn dưới góc độ nào cũng không thể trọn vẹn.

Trăng sáng sao thưa, ánh trăng màu trắng sữa rọi khắp mặt đất.

Trong những cảnh lá xanh tốt trên ngọn cây, thi thoảng còn nghe thấy tiếng ve kêu vang.

Gió đêm lướt nhẹ qua mặt Thẩm Tinh Hòa, cô lại vươn chân ra, thử chạm xuống đất.

Do vết thương ở chân, Thẩm Tinh Hòa đã không còn nhanh nhẹn như trước nữa, ngay cả duỗi chân ra cô cũng phải thật cẩn thận.

Chu Lan vui vẻ suốt cả tối, cuối cùng bà cũng có thời gian rảnh rỗi.

Bà cầm áo khoác rồi đi ra sân tìm Thẩm Tinh Hòa, bà thoáng nhìn thấy đôi chân trần của Thẩm Tinh Hòa.

“Tinh Hòa, sao cháu lại không đi tất.”

Chu Lan tức giận nhìn cháu gái nhỏ, rồi bà nhanh chóng trở về phòng.

Đi được nửa đường bà mới nhớ ra mình vẫn đang cầm áo khoác trong tay.

Rồi bà cuống quít quay lại, trước tiên khoác áo khoác lên vai Thẩm Tinh Hòa.

Từ sau khi bị bệnh, cơ thể Thẩm Tinh Hòa gầy yếu hơn nhiều so với trước kia.

Cơ thể mảnh mai của cô gái ẩn hiện dưới áo khoác, qua hai lớp áo, Chu Lan còn có thể thấy rõ xương bả vai của Thẩm Tinh Hòa.

Bà thở dài: “Cháu nên anh nhiều hơn, đã gầy như thế rồi.”

Thẩm Tinh Hòa nháy mắt vài lần rồi nói đùa: “Đâu có ạ, cháu còn thấy mặt cháu tròn hơn đấy.”

“Nói bậy bạ gì thế, tròn đâu mà tròn?”

Chu Lan quở trách, “Mặt của chó con lông trắng ở nhà cách vách còn tròn hơn cháu nhiều.”

Thẩm Tinh Hòa dở khóc dở cười.

Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình suy bại đến mức phải so mặt với chó con.

Nói đến bác mĩ nhỏ ──

Thẩm Tinh Hòa đột nhiên cong môi, hình như cô còn chưa đặt tên cho nó.

. . . . . .

Vì bệnh tình của Thẩm Tinh Hòa tốt lên, Chu Lan vui vẻ liên tục trong nhiều ngày.

Bà còn tự mình làm củ sen kẹp, rồi mời cả nhà Lục Thời đến đây dùng cơm.

Hiếm khi ngôi nhà nhỏ náo nhiệt như vậy.

Sau khi Thẩm Tinh Hòa khôi phục giọng nói, Mạnh Chiêu có đến một lần.

Đây chính là tâm bệnh, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.

Chính bản thân Thẩm Tinh Hòa có thể nghĩ thông suốt, đương nhiên nó có tác dụng hơn mọi loại thuốc.

Mạnh Chiêu cũng đến đây một lần.

Gần đây anh ta rất bận rộn.

Bạn học từ người ngoài trở về, Mạnh Chiêu bận tiếp đón người ta, chỉ có thể dời lịch hẹn với Thẩm Tinh Hòa ra sau.

Mạnh Chiêu cũng có phần lớn công lao khiến cô có thể nói chuyện lại một lần nữa.

Tất nhiên Thẩm Tinh Hòa đồng ý, còn để đối phương vui vẻ chơi đùa, không cần vội vàng trở về.

Làm củ sen kẹp tốn rất nhiều thời gian, từ đầu giờ chiều Chu Lan đã bắt đầu chuẩn bị.

Thẩm Tinh Hòa đẩy xe lăn đến nhà họ Lục trước để tìm Bánh Bao chơi.

Thật ra, ban đầu Thẩm Tinh Hòa không định lấy tên này.

Chẳng qua ngày đó Chu Lan vừa mới hấp vài l*иg bánh bao nhân thịt bò.

Mùi thơm đã thu hút bác mĩ nhỏ chạy đến nhà họ Thẩm, dây xích chó cũng không giữ lại được.

Thẩm Tinh Hòa kiên nhẫn khuyên bảo, nỗ lực lôi chó con lông trắng đang ở lì trong bếp ra ngoài.

Tiếc là cuối cùng vẫn không giải quyết được vấn đề.

“Đây là bánh bao, em không thể ăn được.”

“── gâu!”

“Chỉ có người mới có thể ăn bánh bao nhân thịt, em không phải nên không ăn được.”

“── gâu gâu!”

“Bánh bao không phải là đồ ăn dành cho chó, em có hiểu không?”

“── gâu gâu gâu!”

Dù cho Thẩm Tinh Hòa dỗ dành thế nào, bác mĩ nhỏ vẫn không chút động lòng, không hề lay chuyển(*).

(*) Bất vi sở động - 不为所动: không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi

Cả người con chó dính chặt vào phòng bếp.

Thẩm Tinh Hòa không biết làm thế nào, đành cam chịu.

“Quên đi, em đã thích bánh bao như vậy...”

Hai mắt của chú chó nhỏ sáng bừng lên: !

Sắc mặt của Thẩm Tinh Hòa không hề thay đổi: “Vậy sau này sẽ gọi em là Bánh Bao nhé.”

Sau khi náo loạn phòng bếp nhiều lần, cuối cùng bác mĩ nhỏ vẫn phải quay về trong thất vọng.

Không những không được ăn ngon, lại còn vì thế mà có thêm một cái tên.

Chó con lông trắng suýt chút nữa tự kỷ.

. . . . . .

“Bánh Bao, lại đây!”

Bữa tối chưa bắt đầu, Thẩm Tinh Hòa đến nhà họ Lục trước.

Vừa mới vào sân, một viên kẹo đường đang lao thẳng về phía cô.

“Hình như em lại béo lên rồi.”

Thẩm Tinh Hòa nhận ra bây giờ cô không thể ôm chó con bằng một tay nữa.

Dường như hiểu được sự ghét bỏ của cô chủ nhỏ với mình, Bánh Bảo kêu một tiếng để thể hiện sự bất mãn.

Rồi lại rúc vào trong lòng Thẩm Tinh Hòa và huých huých.

“Anh ấy đâu rồi, anh ấy ở đâu?”

Hôm nay trời nhiều mây, ánh sáng không quá rõ ràng.

Sắc trời mờ mịt, như mực nước thẩm thấu lên giấy Tuyên Thành

Ánh sáng ảm đạm mờ mịt, làm cho giàn nhỏ trở nên không rõ ràng.

Thẩm Tinh Hòa ôm Bánh Bao trong lòng, cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục Thời đang đứng ở sân phơi trên tầng hai.

Cậu thiếu niên đưa lưng về phía cô, cả người uể oải dựa vào lan can.

Ở đằng xa, Thẩm Tinh Hòa cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướиɠ của Lục Thời.

“Không phải là tuần trước tao đã gửi quà sinh nhật cho mày rồi hay sao?”

Hôm nay là sinh nhật của Kỳ Dục.

Kỳ Dục vừa là bạn bè kiêm đàn em nên Lục Thời chưa bao giờ bỏ lỡ tiệc sinh nhật của cậu ta.

Năm nay là năm đầu tiên.

“Tao giống như gọi đến để đòi quà à?”

Kỳ Dục hét to vào điện thoại, trách cứ Lục Thời không có lương tâm.

“Sinh nhật mười lăm tuổi của tao mà mày lại không đến, trong mắt mày có còn người bạn là tao nữa hay không?”

Vắng mặt là do mình sai trước, Lục Thời đành khẽ cười, đổi bên tai nghe điện thoại, mặc kệ Kỳ Dục đang bày tỏ nỗi khổ chất chứa.

“Vì mày không đến, một nửa nữ sinh trong lớp cũng không đến.”

Lục Thời bật cười: “Có phải sinh nhật tao đâu.”

“Giống nhau cả thôi, dù sao các cô ấy đều nhìn khuôn mặt mày...”

Kỳ Dục nói chuyện rất lâu, cuộc gọi vừa được kết nối là có thể nói chuyện đến sáng.

Nếu không phải Lục Thời tự ý cúp máy trước, chắc là cậu ta vẫn có thể tiếp tục.

Cuộc gọi vừa kết thúc, Kỳ Dục còn hơi lưu luyến.

Vài người bạn tốt trong nhóm cười nhạo.

“Kỳ Dục, mày như thế là không được rồi, người không biết còn tưởng rằng mày đang nói chuyện với bạn gái đấy, nhàm chán thế.”

Kỳ Dục phản đối, khẽ nhúc nhích vai, gạt tay của bạn tốt đang khoác trên vai mình ra: “Mày thì biết cái gì!”

Bị ghét bỏ. Bạn tốt cũng không tức giận, vẫn cợt nhả như trước, ôm cổ Kỳ Dục.

“Nhưng không biết lúc nào Lục Thời mới về đây nhỉ, không phải nói rằng chỉ đi một tháng thôi sao, tao còn nghĩ chắc chắn cậu ta sẽ về đón sinh nhật mày.”

Bên cạnh có người hùa theo: “Đúng vậy, hay là cậu ta lại cãi nhau với bố cậu ta, rồi bị... đuổi về đó?”

Là người một nhà, bị chế nhạo thế nào cũng không sao cả.

Chỉ ngoại trừ người ngoài.

Ban đầu Kỳ Dục cũng muốn châm biếm Lục Thời vài câu, bỗng nhiên, ở đại sảnh trở nên ồn ào.

Mẹ Kỳ tươi cười tiếp đón.

“Chị Lục, cuối cùng chị cũng đến rồi.” Mẹ Kỳ nhìn xung quanh, “Lục Thời không đến sao?”

Ý cười trên môi của mẹ Lục cứng lại, lát sau, bà ta mới nói: “Nó đi Hải Thành thăm ông bà nội rồi, vẫn chưa trở về.”

Mẹ Kỳ tươi cười hòa giải: “Cũng tốt đấy chứ, Lục Thời chăm sóc ông bà nội, Lục Minh lại đi cùng chị. Lục Minh đến đây nào, Kỳ Dục ở bên kia, mấy đứa ra chơi cùng nhau đi.”

Lục Minh ngoãn ngoãn đáp.

Khách tới chơi, làm chủ nhà chắc chắn phải tiếp đãi tốt.

Nhưng người đó lại là Lục Minh.

Từ nhỏ, Kỳ Dục và Lục Thời đã rất thân thiết.

Lúc đầu, Kỳ Dục cũng coi Lục Minh là em trai, có chuyện gì tốt đều muốn chia sẻ cho đối phương.

Chẳng qua sau này đã xảy ra một vài chuyện, còn là nguyên nhân khiến lúc này Lục Thời phải ở Hải Thành, không hiểu sao Kỳ Dục lại thấy bực bội.

Cậu ta hận không thể trùm bao tải lên Lục Minh rồi đánh tên đó một trận.

Kỳ Dục bỏ qua tất cả những lời chế giễu Lục Thời mà lúc đầu cậu ta định nói, rồi tùy tiện dựa vào ghế sô pha,

“Gì mà bị đuổi đi, chúng mày không biết thì đừng nói vớ vẩn, ông bà nội Lục đối xử rất tốt với Lục Thời, ngày nào cậu ta cũng được ăn ngon, muốn gì có đó.”

“Hơn nữa.” Kỳ Dục liếc nhìn Lục Minh ở cách đó không xa, cố ý đè thấp giọng, nói với vẻ thần bí.

“Mấy ngày trước, tao gọi video cho Lục Thời, còn thấy một cô gái nhỏ đứng sau cậu ta, trông còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi trường mình nữa đấy.”

Đám con trai ở độ tuổi này đang ở trong giai đoạn lờ mờ nhận thức về tình yêu.

Vừa tò mò lại khao khát.

Kỳ Dục vừa mới nhắc đến, đám bạn cà lơ phất phơ lúc trước lần lượt nhao nhao lên.

“Chuyện xảy ra khi nào, mày có ảnh chụp không?”

“Còn đẹp hơn hoa khôi nữa á, thật hay giả đấy?”

“Tao nghĩ là thật, nếu không, tại sao đến bây giờ Lục Thời vẫn chưa trở về?”

“Ha ha ha ha đúng vậy.”

Kỳ Dục bị bao vây ở giữa, cảm thấy khó thở.

Nhưng cậu ta cũng không quên lớn tiếng nói.

“Tất nhiên rồi, anh Lục của chúng ta đi đâu cũng có người yêu mến, không giống một số người...”

Một đám nam sinh nhỏ ồn ào nói chuyện.

Lục Minh hoàn toàn bị cách biệt bên ngoài.

Cậu ta nhìn thẳng vào vị trí của Kỳ Dục.

Một lúc sau, Lục Minh rời đi không quay đầu lại.

. . . . . .

Sinh nhật Kỳ Dục, lúc đầu Lục Thời cũng định đi.

Sau đó ma xui quỷ khiến, cậu hủy vé máy bay, chỉ gửi quà sinh nhật cho Kỳ Dục.

“Cậu không đến sinh nhận bạn mình... Người kia có thất vọng không?”

Sau khi biết được lẽ ra tối nay Lục Thời sẽ đi tham dự tiệc sinh nhật của bạn tốt, Thẩm Tình Hòa bỗng dưng cảm thấy hơi chán nản.

Nếu biết sớm hơn cô sẽ để cho bà nội mời khách vào hôm khác.

Lục Thời không quan tâm chuyện này, cậu thiếu niên chống má, cười nói.

“Không biết lớn nhỏ mà, gọi tôi là gì nhỉ?”

Tai Thẩm Tinh Hòa nóng bừng, một lúc sau cô mới chậm rì rì gọi: “... Anh ơi.”

Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Là nhát gan, khó xử khi đối mặt với người trong lòng.

Thẩm Tinh Hòa rũ mắt, căng thẳng đến mức không biết nhìn đi đâu.

Hai tay bất giác ôm chặt lấy vật nhỏ trong lòng.

Đến khi nghe thấy tiếng Bánh Bao gầm gừ, Thẩm Tinh Hòa mới giật mình nhận ra tay mình dùng lực mạnh quá, vội vàng buông tay.

Bánh Bao lại kêu lên, nhảy ra khỏi ngực Thẩm Tinh Hòa.

Bầu không khí mờ ám lúc nãy biến mất trong nháy mắt.

Hai người một trước một sau, ra ngoài tìm chó.

Trước kia đã từng bị vứt bỏ nên Bánh Bao cũng không dám đi xa.

Nó ngoan ngoãn ngồi ở cửa nhà, đợi Lục Thời và Thẩm Tinh Hòa đưa mình trở về.

. . . . . .

Mặc dù giọng nói đã hồi phục nhưng quá trình tập phục hồi chức năng chân của Thẩm Tinh Hào vẫn không thể dừng lại.

Gần đây eo của Chu Lan đã tốt hơn nhiều, bà đưa Thẩm Tinh Hòa đến bệnh viện.

Thẩm Tinh Hòa tập phục hồi chức năng xong, cô quay người muốn tìm Chu Lan nhưng lại phát hiện bà nội không có ở cửa.

Thẩm Tinh Hòa quen đường nên dễ đi(*), trong trung tâm phục hồi chức năng cũng chỉ có một thang máy, không lo bỏ lỡ.

(*) Gốc là ngựa quen đường cũ.

Cô xuống thẳng tầng dưới, đứng ở cửa gửi tin nhắn cho Chu Lan.

Trong bệnh viện người ra người vào, các bác sĩ mặc áo trắng thường lướt qua trước mặt cô.

Bà nội vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Thẩm Tinh Hòa chớp chớp mắt, đẩy xe lăn lùi về sau.

Cô chắc chắn rằng trung tâm phục hồi chức năng này chỉ có một thang máy, cô và bà nội không có khả năng bỏ qua nhau được.

Nhưng để an toàn hơn, cô vẫn nên trở về chỗ cũ đợi Chu Lan.

Không ngờ vừa di chuyển, đột nhiên cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở nơi lấy thuốc phía đối diện.

Chiếc xe lăn đang được đẩy bỗng chậm rãi dừng tại chỗ, Thẩm Tinh Hòa thong thả chớp mắt vài lần.

Bà nội vẫn đang mặc chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình mà Thẩm Tinh Hòa quen thuộc.

Qua rất nhiều bóng người, Thẩm Tinh Hòa nhìn thấy rõ hoa văn đỏ thẫm trên áo của bà.

Người lấy thuốc xếp thành hàng dài, đúng lúc đến lượt Chu Lan.

Bà cụ cúi người, thì thầm gì đó với y tá bên trong.

Đương nhiên là Thẩm Tinh Hòa không nghe thấy cuộc trò chuyện, nhưng cô cảm thấy sắc mặt của bà nội không tốt lắm.

Cảm giác này trở nên rõ ràng hơn khi bà nội nhìn thấy cô.

“Tinh Hòa, sao cháu lại xuống đây?”

Chu Lan không nhìn điện thoại nên không biết Thẩm Tinh Hòa đã hoàn thành bài tập phục hồi chức năng trước đó rồi.

Ánh mắt của Thẩm Tinh Hòa dừng trên túi thuốc mà bà nội đang cầm, cô nhíu mày: “Bà nội, có phải thắt lưng của bà không tốt hay không?”

Giọng điệu của Thẩm Tinh Hòa nóng nảy: “Hay là chỗ bị ngã lần trước vẫn chưa khỏi?”

“Không phải, không phải đâu.”

Chu Lan vui vẻ thoải mái nói, “Gần đây mắt bà không thoải mái nên đến đây khám thử.”

“Bác sĩ nói... Nói rằng bà chỉ bị khô mắt thôi, kê cho bà vài lọ thuốc nhỏ mắt, bảo bà sau này nên chú ý mắt mình.”

“... Thật sự như vậy ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi, sao bà nội lại có thể lừa cháu chứ.”

Chu Lan vỗ vỗ vai Thẩm Tinh Hòa, “Đừng lo lắng, sức khỏe của bà nội rất tốt, năm ngoái đi kiểm tra sức khỏe cũng vẫn khỏe mạnh an khang.”

Khi mẹ của Thẩm Tinh Hòa còn sống, năm nào cũng đưa Chu Lan đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Thẩm Tinh Hòa biết chuyện này.

Vẻ mặt của bà nội vẫn bình tĩnh, không nhìn ra sự khác thường nào.

Thẩm Tinh Hòa khẽ nhíu mày, tạm thời quyết định tin tưởng bà.

“Khi về nhà để cháu nhỏ thuốc mắt giúp bà.”

Ý cười trong mắt bà nội ngưng lại, sau đó bà lập tức cười nói.

“Được rồi, bà cũng định nhờ cháu lặng lẽ hỗ trợ mà.”

Bà nội cầm cái túi to trong tay, khẽ lắc lư trên không trung.

Bà cúi đầu, ghé sát vào bên tai Thẩm Tinh Hòa, nhẹ giọng phàn nàn.

“Chỉ mấy lọ thuốc mà thu của bà hơn bốn trăm tệ, nghe nói là thuốc ngoại.”

Thẩm Tinh Hòa dở khóc dở cười: “Tất nhiên thuốc ngoại sẽ đắt hơn mà bà.”

“Ai biết có đúng không chứ.”

Chu Lan nhỏ giọng nói thầm, “Bà chỉ sợ họ lừa bà thôi.”

Dường như ở mặt tiêu tiền các cụ đều như thế, rất sợ bản thân bị lừa.

Thẩm Tinh Hòa lắc đầu, trấn an: “Bệnh viện lớn sẽ không như thế đâu ạ.”

. . . . . .

Hai bà cháu nói về chủ đề này suốt cả quãng đường.

Về đến nhà đã là chập tối rồi, Chu Lan vội vàng đi nấu cơm.

Thẩm Tinh Hòa vẫn còn đang lo lắng về chuyện thuốc nhỏ mắt, cô đẩy xe lăn quanh phòng khách, nhưng lại phát hiện túi thuốc vốn nên để trên bàn trà giờ đã không thấy bóng dáng.

Trái tim Thẩm Tinh Hòa thắt lại, cô hơi nghiêng người, nhìn Chu Lan đang đứng sau bàn bếp.

Bà nội đưa lưng về phía Thẩm Tinh Hòa, nâng dao rồi hạ dao xuống thái cà rốt thành dạng hạt lựu.

“Bà nội.”

Thẩm Tinh Hòa âm thầm nuốt khan, cố gắng điều chỉnh lại nhịn thở dồn dập của mình, giả vờ như không có chuyện gì.

“Bà có thấy điện thoại của cháu không, lúc nãy cháu đặt cùng với túi thuốc ạ.”

“Điện thoại à?”

Chu Lan ở trong bếp ngó đầu ra, “Cháu từ từ, để bà lên lầu nhìn xem, có thể là bà vừa cầm về phòng.”

Thẩm Tinh Hòa mỉm cười: “Không sao đâu ạ, tiện thể bà cho cháu xem thuốc nhỏ mắt đi ạ, cháu lên mạng tra giá cả.”

Cuối cùng Thẩm Tinh Hòa tìm thấy điện thoại của mình ở kẽ ghế sô pha.

Nhưng đúng là lúc nãy bà nội đã mang nhầm thuốc nhỏ mắt về phòng.

Trên bao bì đều là tiếng Đức, Thẩm Tinh Hòa nhìn không hiểu.

Người duy nhất bên cạnh cô đã từng đi du học chỉ có Mạnh Chiêu.

Vừa mới nghĩ đến, Thẩm Tinh Hòa lập tức gửi ảnh cho đối phương.

Mạnh Chiêu trả lời lại rất nhanh.

Giọng nói khá rõ ràng, là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.

“Dùng cho người có bệnh khô mắt, làm giảm tình trạng khô mắt...”

Giọng nói của người đàn ông vừa trầm thấp sâu lăng, lại rất rõ ràng, khác hẳn với vẻ trưởng thành chững chạc của Mạnh Chiêu.

Thẩm Tinh Hòa sửng sốt, tưởng rằng mình gửi nhầm người.

Cô cuống quít xác nhận lại ghi chú một lần.

Ba chữ “Bác sĩ Mạnh” chói lọi giữa màn hình.

Có tin nhắn mới đến, là Mạnh Chiêu nhắn tin.

【 Bác sĩ Mạnh: Anh không hiểu tiếng Đức nên vừa nhờ bạn cùng bàn dịch cho. 】

【 Thẩm Tinh Hòa: Là người bạn cùng bàn hồi học trung học của anh đúng không? 】

Không phải chuyện riêng tư của người bệnh, Mạnh Chiêu cũng không kiếng dè.

Đường Tư Châu đưa mắt nhìn tin nhắn mà Thẩm Tinh Hòa vừa gửi, rồi nhíu mày: “Cậu lại nói cái gì về tôi à?”

Mạnh Chiêu giơ tay thề: “Không có ‘lại’ nhé, cảm , là cô gái trước kia tôi đã nói với cậu. Hình như giữa tháng tám là sinh nhật của con bé, tôi không biết nên tặng cái gì.”

“... Mười lăm tuổi?”

“Đúng vậy, là một cô nhóc.”

Màn đêm dày đặc, đôi mắt đen láy của người đàn ông ẩn hiện trong bóng tối, ảm đạm không rõ ràng.

Anh ấy thấp giọng: “... Thật trùng hợp.”