Chương 3: Tức giận

Đôi mắt long lanh của Chung Ý trừng mắt nhìn bóng lưng của Lục Bái, hận không thể chọc thủng người anh.

Cô xoa cái eo đau nhức, mắng: “Đồ không có văn hóa, anh đi dường như thế nào vậy, đôi mắt dài quá sao?”

Lục Bái quay đầu lại, liếc xéo cô, nhẹ nhàng nói: “Một số người không đáng để tôi đặt vào mắt, nhất là loại người được nuông chiều, vô lễ như cô.”

“Anh…Anh…” Chung Ý bị ngắt lời nhất thời nghẹn lại, cô chỉ vào Lục Bái, lại chỉ vào bản thân: “Tôi là bởi vì…”

Chung Ý thật sự không chịu được ánh mắt khinh thường trong mắt Lục Bái, từ nhỏ đến lớn lúc nào cô cũng được cưng chiều.

Vì xuất thân danh giá, những người bạn xung quanh khen ngợi cô rất nhiều, ai mà chẳng nuông chiều cô.

Người trước mặt này, bộ dáng nghèo kiết xác, quần áo cũ nát, ăn uống không tao nhã, còn ngồi vào chỗ của cô, làm bẩn cái đệm mà mẹ mua cho cô.

Đây là món quà cuối cùng trước khi mẹ cô mất, bình thường cha muốn ngồi một chút cô cũng không cho.

Cái người xa lạ này dựa vào đâu mà ngồi vào chỗ của cô?

Đây là nhà của cô, chẳng qua cô chỉ kêu anh đứng lên, cô làm sai chỗ nào?

Trong lòng Chung Ý dâng lên cảm giác bực bội, đặc biệt là lúc nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Lục Bái, trong lòng lại tức giận hơn. Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, tùy tay cầm một chiếc đĩa nước sốt lên hướng đến người anh.

Lục Bái đối diện với Chung Ý, tay cô vừa mới sờ đến chiếc đĩa, anh đã đoán được ý đồ của cô.

Anh có thể né tránh, nhưng khóe mắt anh nhìn thấy có người đang đi xuống dưới lầu, ngón chân vừa mới nhón lên lại đặt về chỗ cũ.

Anh không nhúc nhích, Chung Ý cứ như vậy đổ nước sốt béo ngậy lên người anh.

Chung Ý hắt vào người Lục Bái, chóp mũi và cằm của anh dính nước sốt, không ngừng nhỏ giọt xuống.

Áo sơ mi trắng cũng bị ảnh hưởng, loang lổ vết dầu mỡ, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Chung Ý đắc ý, cô vừa mới đặt đĩa xuống thì một tiếng trách móc trầm thấp vang lên.

“Tiểu Ý, không được vô lễ, đó là anh trai của con.”

Chung Ý nghe thấy tiếng cha Chung đang đi xuống cầu thang, vẻ mặt đắc ý biến mất.

Cô phồng má, nghẹn ngào trả lời: “Mẹ chỉ sinh một người con gái, con không có anh trai.”

Cha Chung đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, ông nhìn Chung Ý, nghiêm nghị nói: “Thằng bé là con trai của cha, đương nhiên là anh trai của con. Anh trai con ở nông thôn, chịu bao khổ cực, con phải thân thiện một chút, đừng bắt nạt anh.”

Trong lòng Chung Ý không phục, nhiều năm như vậy, cha Chung chưa từng răn dạy cô, nhưng hôm nay chỉ vì một đứa con hoang không biết đến từ đâu mà dạy dỗ cô.

“Con không có bắt nạt anh ta, rõ ràng anh ta đẩy con trước.” Chung Ý chỉ vào eo mình, phản bác: “Cha, cha không biết chỗ này của con đau như thế nào đâu.”

Con gái mình nuôi mười mấy năm, cha Chung biết rõ, đúng là Chung Ý được nuông chiều nên có hơi bướng bỉnh.

Lục Bái sống ở nông thôn từ bé, chia sẻ gánh nặng với mẹ Lục, là người hiểu chuyện và lễ phép.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn, an phận như vậy, cha Chung không tin anh là người gây chuyện trước, có lẽ Chung Ý đã làm chuyện gì khiến người ta không vui.

Ông nhìn Chung Ý, nghiêm nghị nói: “Tiểu Ý, vừa rồi cha nhìn thấy con ném đồ ăn vào người anh, đây là hành động cực kỳ vô lễ, con phải nhớ rõ thân phận của mình, đừng làm nhà họ Chung mất mặt. Ngày đầu tiên anh về nhà, con nên nhiệt tình tiếp đãi chứ không phải để anh ăn một bữa cơm không ngon.”

Cha Chung nghiêm túc, không khỏi nặng nề với con gái.

Ông nuông chiều con gái, nhưng cũng không hi vọng cô gái được nuông chiều quá mức mà mắc sai lầm trước mặt nhiều người.

Hai mắt Chung Ý đỏ hoe, trong lòng chua xót khó chịu, rõ ràng cô cũng bị ức hϊếp, nhưng cha lại chỉ trách cô.

Đôi mắt của cô ngấn lệ, uất ức nức nở nói: “Cha, con ngã đau mà cha lại không quan tâm, chỉ lo giúp người ngoài mắng con mà thôi, con không muốn quan tâm đến cha nữa.”

Nói xong, Chung Ý quay đầu lại nhặt tấm đệm xốp màu xanh trên ghế lên, sau đó trừng mắt nhìn Lục Bái, chạy từng bức lên lầu.

Cha Chung nhìn thấy chiếc đệm trên tay Chung Ý, bỗng dưng sững người.

Vừa rồi đưa Lục Bái về, nhất thời không để ý, để anh ngồi vào chỗ Chung Ý thường hay ngồi.

Khó trách con bé lại tức giận như vậy.

Cha Chung đột nhiên có chút hối hận, giọng điệu vừa rồi của ông có hơi nặng nề.

Ông cầm giấy lau mặt cho Lục Bái, làm người trung gian hòa giải, nhẹ nhàng giảng hòa: “Lục Bái, con đừng trách em gái, con bé cũng là một đứa trẻ đáng thương. Là cha chiều nó quá cho nên con bé mới không biết nặng nhẹ. Sau này cha sẽ dạy dỗ để con bé sửa tính khí, hai đứa ở chung, giữa anh em đừng giận nhau.”

Đối với những lời cha Chung nói, Lục Bái không tỏ ý kiến.

Anh nghĩ thầm, từ nhỏ Chung Ý đã sống trong ngôi nhà lớn, xa hoa, không lo lắng cái ăn cái mặc, muốn cái gì có cái đó, căn bản không cần phát sầu vì cuộc sống.

Cô có gì mà đáng thương?

Người thực sự đáng thương không phải là anh sao?

Anh đè nén sự bất mãn xuống, giả vờ ngoan ngoãn, hiểu chuyện nói: “Cha, cha yên tâm đi, em gái còn nhỏ, con không trách em ấy, sau này sẽ sống hoà thuận với em.”

Đây là lần đầu tiên Lục Bái gọi cha, Chung Hải Sinh rất kích động, ông vỗ bải vai Lục Bái, vui vẻ nói: “Con ngoan, cha rất vui.”

Quần áo của Lục Bái bị bẩn, Chung Hải Sinh đưa anh đi lên lầu tắm rửa, thuận tiện để anh xem phòng.

Biệt thự nhà họ Chung có tổng cộng ba tầng, tầng một là nơi ở của người giúp việc, cùng với một số đồ đạc.

Mẹ Lưu ở tầng một.

Chung Hải Sinh ở tầng hai, thư phòng của ông cũng được đặt ở đó.

Chung Ý một mình ở tầng 3, hiện tại Lục Bái tới, cũng được sắp xếp ở tầng ba, đối diện với phòng của Chung Ý.