Chương 2

Mẹ Lưu ở trong phòng bếp bận rộn, nghe thấy tiếng của cô gái, vội vàng đi ra trả lời: “Cô chủ, đây là cậu chủ, ông chủ vừa mới đưa về.”

Chung Ý nhíu mày, ghét bỏ nhìn dáng vẻ của chàng trai, cô nũng nịu nói: “Ở nhà họ Chung chỉ có con là cô chủ duy nhất, cậu chủ từ đâu ra?”

Mẹ Lưu ngập ngừng: “Đây…Đây là do ông chủ phân phó, muốn tôi gọi cậu ấy như vậy.”

Đối việc việc đột nhiên xuất hiện cậu chủ, mẹ Lưu cũng mơ hồ, không rõ nguyên nhân.

Chỉ là, ông chủ không có nói nhiều, làm người hầu, đương nhiên không dám hỏi nhiều.

“Đi vào đi.” Chung Ý biết không thể hỏi được mẹ Lưu cái gì, cô xua tay bảo mẹ Lưu lui xuống.

Bước xuống cầu thang, Chung Ý chậm chạp đi đến chiếc bàn ăn hình vuông, vươn bàn tay nhỏ đoạt lấy chiếc đĩa trước mặt Lục Bái, rồi đặt sang một bên.

Cô từ trên cao nhìn xuống, vênh mặt hất cằm, nói: “Đây là chỗ tôi thường hay ngồi, một người thô tục như anh không xứng ngồi ở đây, mau đứng dậy.”

Lục Bái dùng bàn tay xoa nhẹ thức ăn dính trên môi, ngửa đầu nhìn cô gái ngang ngược.

Mái tóc xoăn đen dài của cô gái xõa qua vai, trên trán có hai lọn tóc mái lởm chởm, rất nghịch ngợm, đáng yêu.

Các đường nét trên khuôn mặt cô thanh tú, làn da trắng, gần như không nhìn thấy khuyết điểm.

Đôi mắt đen tròn và trong veo, khuôn mặt còn nhỏ hơn một bàn tay, lúc này cô có chút không vui, trừng mắt nhìn chàng trai, cái môi đỏ mọng hơi bĩu, khuôn mặt trắng như sứ động lòng người một cách khác thường.

Cô gái mặc một bộ quần áo màu sáng, trên người là những thứ quý giá.

Trên tai đeo đôi bông tai ngọc trai sáng lấp lánh, tinh xảo.

Cô đang mặc một chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối, rất thanh lịch và quý phái.

Cô mang một đôi giày da đế thấp màu nâu nhạt, đậm chất cổ điển, mũi giày bóng bẩy, nhìn thoáng qua cũng biết làm bằng chất liệu đắt tiền.

Cô xinh đẹp như một con búp bê Tây Dương, chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã biết cô gái này được nuông chiều từ bé.

Lục Bái siết chặt vạt áo sơ mi thô ráp của mình, rũ mắt nhìn đôi giày vải kém chất lượng đã lâu ngày không được giặt vì dính bùn, mà trông nó có vẻ ố vàng.

Trong lòng anh nảy lên sự tự ti, nhưng nhiều hơn là phẫn nộ.

Môi mỏng khẽ giật, Lục Bái âm thầm cười lạnh.

Người nhà họ Chung, sống ở thành phố này thật sự rất thoải mái.

Nếu Chung Hải Sinh có thể gánh vác trách nhiệm, giúp đỡ mẹ ở nông thôn thì hai mẹ con bọn họ cũng không phải sống khổ sở như vậy.

Nếu Chung Hải Sinh xuất hiện sớm hơn một tháng, có đủ tiền để chuyển mẹ anh đến một bệnh viện lớn hơn, có lẽ mẹ anh đã được cứu sống.

Nhưng người đàn ông bạc tình này cố tình quên mất sự tồn tại của anh và mẹ, sau khi mẹ anh qua đời mới xuất hiện.

Lục Bái buông thõng hai tay, nắm chặt lại, run rẩy yếu ớt.

Tuy trở về nhà họ Chung cùng Chung Hải Sinh, nhưng Lục Bái cũng không coi ông là cha của mình.

Bọn họ có huyết thống ràng buộc, nhưng tình cảm lại không có mấy.

Lục Bái cần tiền, anh cần một cuộc sống tốt hơn, vì thế anh mới đến đây.

Thấy Lục Bái vẫn luôn cúi đầu không trả lời, sự bất mãn trên mặt Chung Ý càng tăng lên.

Cô nắm lấy cánh tay của chàng trai, kéo anh ra, tức giận nói: “Anh đứng dậy, không được ngồi chỗ của tôi.”

Cơ thể của cô gái nhỏ nhắn, sức không lớn, căn bản không thể kéo được Lục Bái.

Lục Bái không muốn giằng co với cô, anh lạnh nhạt liếc nhìn cô, tự mình đứng dậy, di chuyển ghế, bước ra khỏi chỗ ngồi.

Chàng trai vừa mới đứng thẳng, ưu thể trở nên rõ ràng.

Anh rất cao, cao hơn Chung Ý một cái đầu.

Lần này, đổi thành anh nhìn Chung Ý từ trên cao xuống.

Trên đỉnh đầu có bóng đen, cơ thể chàng trai cường tráng bao phủ lấy cơ thể nhỏ nhắn của Chung Ý, một loại cảm giác áp bách nhất thời ập vào trước mặt.

Chung Ý ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng mang theo chút phẫn nộ của Lục Bái, trong lòng kinh ngạc, không khỏi rùng mình.

Cô lui về sau hai bước, chỉ vào anh, mắng: “Vẻ mặt của anh là gì thế? Đây là nhà của tôi, chẳng lẽ anh muốn đánh tôi sao?”

Lục Bái hừ lạnh một tiếng, “Không dám, đem chỗ ngồi của đại tiểu thư trả lại cho cô.”

Nói xong, anh âm trầm đi qua Chung Ý, bả vai mạnh mẽ đập vào người cô.

“A…” Chung Ý ngã ra sau, vòng eo thon đập mạnh vào góc bàn cứng ngắc khiến cô đau đớn kêu lên, nước mắt cũng trào ra.