Đây là lần đầu tiên Lục Bái ôm con gái, anh cảm thấy bối rối, không biết nên đặt tay ở đâu.
Mặc dù Chung Ý là em gái cùng cha khác mẹ với anh, nhưng tuổi của cả hai đã lớn, không nên ôm nhau như vậy.
Lục Bái liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô gái, lắp bắp nói: “Em..Em có thể buông tay ra không?”
Chung Ý nghe vậy, buông lỏng tay, rời khỏi vòng tay ấm áp của chàng trai, ngoan ngoãn ngồi trở lại trên giường.
Cô mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, cười ngọt ngào nhìn Lục Bái: “Anh, em còn muốn ăn kẹo, anh bóc cho em một viên nữa đi.”
Khi còn bé, Chung Ý ngoan ngoãn và đáng yêu, ai nhìn thấy cũng phải khen cô một câu.
Chỉ là sau đó, mẹ Chung qua đời, cô mới được cha Chung nuông chiều đến mức sinh hư.
Hiện giờ, Chung Ý đã trở nên ngốc nghếch, khí thế kiêu ngạo trên người cũng biến mất, có vài phần trở về ban đầu, giống như khi còn nhỏ.
Đôi mắt của cô trong suốt không có ý xấu, ánh mắt linh hoạt, nụ cười đơn thuần, vô cùng ngọt ngào.
Giống như mang theo ma lực khiến người ta không thể cưỡng lại.
Lục Bái sững sờ, anh chưa từng nhìn thấy một Chung Ý như vậy.
Từ lúc gặp Chung Ý tới nay, tất cả những gì anh thấy chỉ là vẻ ngoài vênh váo, tự đắc, cao ngạo, lúc nào cũng vô lý.
Một Chung Ý đơn thuần như tờ giấy trắng như vậy, thật sự là ngoài ý muốn.
Lục Bái không đành lòng từ chối sự trong sáng, nụ cười ngọt ngào của cô, anh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Anh duỗi tay cầm một viên kẹo, bóc vỏ rồi đút cho cô.
Anh nghĩ, cứ ăn đi, nếu không ăn, đợi lát nữa cô khóc còn khó dỗ dành hơn.
Ăn nhiều kẹo không tốt, sau khi bóc cho Chung Ý ba cái kẹo, Lục Bái không cho cô ăn nữa.
Anh bảo Chung Ý giữ lại, từ từ ăn, Chung Ý nghe lời, ngoan ngoãn cất kẹo đi.
Buổi tối, Chung Hải Sinh đến.
Trước khi Lục Bái rời đi, anh bí mật nói với Chung Ý, bảo cô không được đem chuyện anh không để ý tới cô nói cho cha biết, cũng không được nói anh làm cô khóc.
Nếu không sau này anh sẽ không chơi với cô nữa, về sau cũng sẽ không mua kẹo cho cô.
Chung Ý ngoan ngoãn gật đầu, bảo đảm nhất định sẽ không nói cho cha biết.
Cô yêu cầu cuối tuần sau Lục Bái phải đến chơi với cô.
Lục Bái đáp lại: “Ừ.”
Nhưng thật ra, anh sẽ không chủ động đến đây, trừ khi cha Chung yêu cầu.
Chung Ý không chờ đến khi Lục Bái đến gặp cô, lần gặp tiếp theo của bọn họ là ở biệt thự nhà họ Chung.
Lúc này, Chung Ý đã xuất viện.
Bác sĩ đã cho cô làm kiểm tra toàn diện, các bộ phận trên cơ thể đều bình thường, ngoại trừ não.
Bề ngoài nhìn cô như một người bình thường, chỉ là ngôn ngữ và hành động lại giống như một đứa bé.
Chung Ý trở lại nhà họ Chung, tâm trạng còn vui vẻ hơn.
Cuối cùng cũng không phải nằm ở giường bệnh cả ngày, đối mặt với cha, không vui một chút nào.
Khi cô nhìn thấy Lục Bái đi từ trên lầu xuống, đôi mắt đen láy có một tia sáng, giống như chứa hàng loạt vì sao.
Chung Ý nhấc chân, lon ton chạy tới trước mặt Lục Bái, cô mỉm cười, nói: “Anh ơi, em về rồi, có phải về sau ngày nào anh cũng chơi với em không?”
Bước chân của Lục Bái hơi khựng lại, giữa đôi lông mày lộ ra sự chán ghét không dễ phát hiện.
Ai muốn chơi với kẻ ngốc mỗi ngày?
Anh ăn no dửng mỡ sao?
Cuối tuần sau phải tham gia cuộc thi Toán học, mỗi ngày anh đều phải làm đề thi và đọc sách.
Vì sao phải lãng phí thời gian với một kẻ ngốc?
Trong lòng Lục Bái cực kỳ không kiên nhẫn, chỉ là Chung Hải Sinh đang đứng ngay ở trước mặt, cho nên thái độ của anh không thể quá ác liệt được.
Lục Bái giấu đi sự chán ghét trên mặt, anh ôn hòa cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Chung Ý cong môi cười, cô kéo tay Lục Bái, vui vẻ nói: “Vậy chúng ta cùng chơi búp bê Tây Dương đi, cha mua cho em rất nhiều búp bên Tây Dương xinh đẹp.”
Búp bê Tây Dương?
Khuôn mặt của Lục Bái trầm xuống, trên mặt đen sì, trong lòng không khỏi trợn tròn mắt.
Đừng nói bây giờ anh mười tám tuổi, cho dù anh tám tuổi, cũng không bao giờ chơi mấy thứ đồ của con gái.
Chung Ý kéo Lục Bái đến bàn, từ trong rương lấy ra tất cả búp bê Tây Dương mới mua.
Cô chỉ vào một con búp bê trong đó, nói: “Anh ơi, con búp bê này có đẹp không? Anh tết tóc mới cho cô ấy, rồi lại thay một chiếc váy cho cô ấy nhé.”
Lục Bái liếc nhìn Chung Hải Sinh đang nói chuyện với mẹ Lưu cách đó không xa, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Chung Ý.
Khóe miệng anh giật giật, căng da đầu nói: “Được rồi, anh làm ngay.”
Lục Bái vụng về cởi tóc cho búp bê, dùng lực chải sơ qua, thắt bím tóc lại.
Sau đó, anh tùy tiện cầm một cái váy, cứ như vậy mà mặc vào.
Chung Ý nhìn mái tóc bù xù, nút thắt áo lộn xộn, cô cau mày, bất mãn nói: “Anh ơi, anh làm con búp bên trở nên xấu xí.”
“Ha ha, cái này…” Lục Bái xấu hổ cười gượng hai cái.
Anh thực sự không muốn lãng phí thời gian chơi cùng kẻ ngốc, chơi mấy trò nhàm chán này.
Liếc mắt nhìn Chung Hải Sinh, Lục Bái thu ánh mắt lại, đè nén sự không kiên nhẫn, nhẹ giọng dỗ Chung Ý: “Trong phòng anh có nhiều món đồ chơi rất lạ, có muốn vào phòng anh chơi không?”
“Muốn.” Chung Ý liên tục gật đầu.
“Được, chúng ta đi lên lầu nào.”
Chung Ý đặt búp bê Tây Dương xuống, ngoan ngoãn đi theo Lục Bái lên tầng ba.
Ánh mắt Lục Bái hơi lóe lên, lên lầu, sẽ nằm ngoài tầm mắt của Chung Hải Sinh, anh sẽ không cần phải nịnh nọt con ngốc này nữa.