Chương 13: Xoa

Chung Ý đi theo vào phòng Lục Bái, cô nhìn bốn phía xung quanh, nhìn đông nhìn tây.

Phòng của Lục Bái sạch sẽ và ngăn nắp, trang trí chủ yếu là tông lạnh, màu sắc chủ đạo trắng, đen và xám.

Trong phòng có một chiếc giường, một cái tủ quần áo và một cái bàn.

Trên bàn có một chồng sách cùng với một đống đề thi.

Mặt bàn có một tờ giấy môn toán đang mở, mực trên đó có vẻ còn mới, có lẽ anh mới xong trước khi xuống nhà.

Dù Lục Bái được đưa về nhà họ Chung giàu có, nhưng anh vẫn khác biệt so với con nhà giàu.

Từ nhỏ anh đã sống khổ cực, đối với loại người ở tầng lớp dưới xã hội như anh, đọc sách là con đường duy nhất để thay đổi số phận.

Mẹ Lục đập nồi bán sắt, ăn mặc tiết kiệm, dành dụm tiền cho con trai đi hoc, chính là hy vọng anh có thể đi đỗ đại học, rời khỏi ngôi làng xa xôi này.

Lục Bái cũng có thành tích tốt, cho dù vừa phải chăm mẹ ốm, vừa làm việc nhà cũng không hề ảnh hưởng đến việc học của anh, đi thi vẫn đứng nhất lớp.

Lục Bái rất thích đọc sách, phần lớn nguyên nhân là chịu ảnh hưởng từ mẹ anh.

Anh ngụy trang, nhẫn nại ở nhà họ Chung, cũng chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ Lục.

Là một đứa con trai hiếu thảo của một gia đình nghèo, Lục Bái từng đồng ý với mẹ, anh nhất định sẽ thi đỗ đại học, đem giấy báo trúng tuyển về cho bà.

Chỉ là mẹ Lục không có phúc khí đó, không đợi được nữa.

Chung Ý nhìn xung quanh một vòng, dường như không tìm thấy bóng dáng của đồ chơi, cô tò mò hỏi: “Anh ơi, đồ chơi đâu ạ?”

Đồ chơi? Làm gì có món đồ chơi nào!

Đó cũng chỉ là cớ để gạt Chung Ý mà thôi.

Anh đã trưởng thành, đương nhiên không chơi đồ chơi.

Ánh mắt Lục Bái đảo quanh căn phòng một lần, cuối cùng dừng lại trên chồng sách dày cộp kia.

Anh đi qua, cầm lấy quyển sách, dịu dàng nói: “Đồ chơi của anh hình như biến mất rồi, nếu không chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Chung Ý gật đầu, cô vỗ tay, phấn khích nói: “Được ạ, em thích chơi với anh.”

“Được, vậy em đứng vào tường đi, trò chơi này ai là người kiên trì lâu nhất thì sẽ chiến thắng.” Lục Bái chỉ vào góc bên phải.

Chung Ý ngoan ngoãn đi qua, đứng quay mặt vào bức tường trắng.

Lục Bái đi theo sau cô, anh đặt quyển sách lên đầu cô, “Đứng thẳng người, đừng nhúc nhích, nếu sach rơi xuống thì em là người thua.”

Vừa dứt lời, Chung Ý lập tức đứng thẳng, không dám động đậy.

Cô nhìn bức tường trắng trước mặt, nói: “Anh ơi, em sẽ ngoan ngoãn đứng yên.”

Lục Bái liếc mắt nhìn cô rồi nói thêm: “Từ giờ trở đi, cũng không được nói chuyện, nếu nói thì sẽ thua.”

Chung Ý lập tức mím chặt môi.

Lục Bái không thích Chung Ý nói một đống lời nhàm chán, vô nghĩa, anh cảm thấy rất ồn ào.

Anh cần một không gian yên tĩnh để học, anh hy vọng cô có thể câm miệng lại.

Thấy Chung Ý nghe lời, Lục Bái hơi cong môi, vừa lòng rời đi.

Anh đi đến bàn, ngồi xuống ghế, lấy một đề toán mới ra, bắt đầu làm bài.

Thời gian chậm rãi trôi đi, trong căn phòng rộng lớn yên tĩnh, chỉ có tiếng bút sột soạt trên giấy.

Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng lật giấy.

Ở bàn học, chàng trai vùi đầu nghiêm túc làm bài.

Chân tường phía Tây, cô gái đứng thẳng người, mím chặt môi, ngây người nhìn bức tường trắng đối diện.

Đứng hồi lâu, cơ thể của cô không khỏi run lên.

Sau khi lảo đảo hai lần, cô lập tức ổn định trọng tâm, ngoan ngoãn đứng thẳng.

Cái cô gái ngu ngốc này, cô không biết anh trai đâu có chơi cùng cô.

Anh trai chỉ đang cố tình bắt cô đứng thôi.

Ước chừng sau khoảng một tiếng, Chung Ý gần như không thể đứng vững được nữa, cơ thể càng lúc càng lảo đảo.

Cô rất mệt, chân tê cứng, eo đau, nhưng vẫn không dám mở miệng nói chuyện.

“A…” Chung Ý mím môi, phát ra một tiếng thút thít.

Lục Bái vừa lúc làm xong hai đề thi, anh đứng dậy duỗi người, vừa lúc nghe thấy âm thanh.

A, thiếu chút nữa quên mất nhỏ ngốc kia.

Lục Bái quay đầu lại nhìn Chung Ý, cô vẫn đang đứng thẳng, anh kéo ghế ra, bước đến cầm lấy cuốn sách trên đầu cô.

“Được rồi, bây giờ em có thể nói.”

“Hù…” Cơ thể của Chung Ý lập tức thả lỏng, cái miệng nhỏ khẽ mở, thở ra một hơi thật dài.

Cô thở hổn hển, hỏi: “Anh ơi, trò chơi kết thúc rồi sao?”

“Kết thúc rồi.”

Chung Ý đầy mong chờ nhìn Lục Bái: “Vậy em thắng sao?”

“Ừ, em thắng.” Lục Bái sờ đỉnh đầu của Chúng, nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Bởi vì em kiên trì lâu nhất, cho nên anh sẽ thưởng cho em.”

Anh xoay người, lấy một cái kẹo mυ"ŧ ở trong ngăn kéo, bóc lớp vỏ bên ngoài, đưa cho Chung Ý: “Anh thưởng cho em một cây kẹo mυ"ŧ, em có vui không?”

Chung Ý cầm lấy kẹo mυ"ŧ, liếʍ một cái, cười nói: “Vui ạ, chơi với anh còn được tặng kẹo, anh trai tốt nhất.”

Lục Bái nhìn Chung Ý, cười mà không nói lời nào.

Con nhỏ ngốc này, một cái kẹo mυ"ŧ giá rẻ cũng có thể dỗ cô vui vẻ.

Trước kia, cô sẽ nhảy vào đá anh, xúc phạm anh, mà hiện tại anh đang trêu đùa cô, cô cũng không biết cách đánh trả.

Kỳ thật, trong lòng Lục Bái cũng không có nhiều cảm giác thành tựu, dù sao đối thủ của anh quá yếu.

Nhưng bằng cách này, anh có thể làm Chung Ý im lặng, tâm trạng của anh vô cùng thoải mái.

Chung Ý nắm chặt tay, gõ vào cái lưng đang đau, cô nhíu mày, đáng thương nói: “Anh, trò chơi này mệt quá, lưng em đau, thật là khó chịu, anh xoa xoa giúp em.”

Hôm nay Chung Ý mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay và váy xếp li kẻ sọc. Nói xong, cô lập tức vén áo lên, lộ ra vòng eo thon gọn, trắng nõn.