Chương 4: Dạy kèm

Hai ngày tới, Hạ Tri thậm chí còn không gặp Chu Sí mà Chu Sí cũng không đến tìm cô.

Chiều thứ bảy.

Hạ Tri thu dọn cặp sách, nói chuyện với mẹ rồi đi xuống.

Đúng vậy, cô định đi dạy kèm cho “đứa trẻ” của ông chủ mình.

Khu phố này có rất ít chỗ đậu xe, Hạ Tri đi ngang qua chợ rau, đi đến bên đường, tìm được tài xế đã đón cô.

"Xin chào, bạn học Hạ phải không? Tôi tên Lâm Hải, cứ gọi tôi là chú Lâm, chúng ta đã từng gặp nhau rồi."

"Chào chú Lâm. Xin lỗi, đã làm phiền chú rồi."

Hạ Tri lên xe, chú Lâm cũng không nói chuyện với cô trong suốt chặng đường, đây là tính chuyên nghiệp đã tu dưỡng bao năm khi làm việc của ông ấy.

Lúc thắt dây an toàn ông ấy chỉ hỏi một câu, bạn học Hạ có muốn nghe nhạc không?

Hạ Tri lắc đầu nói cảm ơn, lấy bài thi ngữ văn ra và bắt đầu đọc câu hỏi trắc nghiệm.

Trong xe rất yên tĩnh và thoải mái, Hạ Tri gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, bắt đầu lặng lẽ làm bài tập.

Khi xe chạy lên con đường núi quanh co, cơ thể Hạ Tri theo quán tính ngã xuống, cuối cùng cô cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vì trong khu vực rừng nên phong cảnh ở đây rất đẹp, có những cái cây khổng lồ cao chót vót ngút tầm mắt. Có một dãy biệt thự trên sườn đồi, là khu dân cư dành riêng cho giới nhà giàu.

Đây là lần thứ ba Hạ Tri tới đây.

Điều khác biệt so với trước đây là hai lần đầu tiên phương tiện di chuyển của cô là xe buýt ngắm cảnh, cô phải xuống xe ở lưng chừng núi, sau đó đi bộ nửa tiếng mới đến nơi.

Xe chạy qua cánh cổng được chạm khắc hoành tráng, chạy thêm năm phút nữa mới đến gara.

Hạ Tri xuống xe trong gara và nhận được một tin nhắn.

Giống như có thần giao cách cảm.

[Tới rồi sao?]

Cô không trả lời.

Hạ Tri siết chặt quai đeo cặp sách và đi theo chú Lâm.

Đi qua hành lang trong vườn trải đầy đá sỏi với những màu sắc khác nhau, bước vào phòng khách sang trọng, phía trên phòng khách là một mái vòm hình tròn, treo những chiếc đèn pha lê khổng lồ và phức tạp, mỗi lần Hạ Tri nhìn thấy đều choáng váng vì nó quá chói mắt, cô còn sợ nó sẽ bất ngờ rơi xuống.

Chú Lâm dừng lại ở cầu thang trong sảnh và chỉ lên tầng ba rồi nói: “Tầng này là tầng học tập và sinh hoạt của thiếu gia, bình thường sẽ không có người quấy rầy, nếu cần nước trái cây thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ nhờ người mang lên."

Hạ Tri im lặng gật đầu, cô từ từ leo lên cầu thang lát đá cẩm thạch dẫn lên tầng ba.

Điện thoại di động rung lên, có người gọi cho cô. Giống như một lời cảnh báo vì thiếu kiên nhẫn.

Cô đứng ở cánh cửa màu trắng cuối hành lang, đây là phòng của Chu thiếu gia.

Cô chưa từng đến đây nên không biết điều gì đang chờ đợi mình ở bên trong.

Hạ Tri giật mình khi cánh cửa trước mặt cô mở ra một tiếng cạch.

Chu Sí hạ tầm mắt nhìn cô: "Sao lại đứng ngốc nghếch ở bên ngoài vậy? Vào đi."

Hạ Tri chậm rãi đi vào, trước mặt là một không gian rộng lớn, phong cách tối giản trắng đen, nhìn rất lạnh lùng, hoàn toàn khác với phong cách của Chu Sí.

Cạch một tiếng, cánh cửa phía sau bị khóa lại, sống lưng Hạ Tri cứng đờ, cô dừng bước chân.

Đầu đột nhiên bị anh xoa nhẹ một cái: “Ngồi đi.”

Chu Sí vòng tay qua vai Hạ Tri, đẩy cô ngồi lên một chiếc ghế khác bên cạnh bàn làm việc.

Trên chiếc bàn phía trước ghế là một đống tài liệu học tập cũng như những câu hỏi chưa giải được một nửa.

Chu Sí cũng ngồi xuống, đẩy cốc nước và trái cây trên bàn đến trước mắt Hạ Tri: “Khát không? Uống một chút đi.”

Hạ Tri lắc đầu, hôm nay trông anh có một chút khách sáo.

Hạ Tri có chút khó hiểu, thật sự là anh bảo cô đến đây dạy kèm sao?

Đây rõ ràng chỉ là cái cớ do cô bịa ra để qua mắt mẹ cô.

Sự thật là Chu Sí mỗi tuần đều yêu cầu Hạ Tri đến biệt thự cùng mình một buổi chiều.

“Không khát à, vậy Tri Tri có mang nước tới sao?”

Anh dùng chân móc ghế của cô sang một bên, từ trên cao nhìn xuống rồi cười một cách xấu xa.

Mặt Hạ Tri nóng bừng, cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Cậu…”

Ngay lập tức cô liền biết!

Con sói nhe nanh cuối cùng lộ rõ

bộ mặt thật của mình.

"Mặc nhiều như vậy, sợ tôi ăn em sao?"

Chu Sí nhìn Hạ Tri từ trên xuống dưới, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay và một chiếc quần jeans ống túm, bao bọc kín mít.

Trang điểm trông rất ngoan ngoãn.

Vành tai đều đã đỏ bừng cả lên.

Chu Sí đưa tay xoa xoa, vị trí sau tai cô mịn màng mềm mại đến mức làm người ta sờ mãi không muốn buông tay.

Lông mi Hạ Tri run rẩy, Chu Sí tối sầm mắt, đưa tay vuốt ve bờ vai, xương quai xanh và chiếc cổ mảnh khảnh của cô, dỗ dành: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không gây rối với em đâu.”

Hạ Tri thả lỏng sống lưng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi mắt hơi mở to.

Giống như một con thỏ con, Chu Sí cảm thấy rất thích thú.

Thỏ con cái gì chứ?

Chỉ cần anh muốn, dù mặc nhiều bao nhiêu, anh cũng có thể cởi nó ra trong vài giây.

Anh cắn một miếng dưa ngọt, đưa đến bên miệng Hạ Tri, hỏi: “Muốn ăn không?”

Miếng dưa ngọt đang ở trên khóe miệng anh, Hạ Tri đành phải ngoan ngoãn cắn xuống.

Anh không chê phiền mà đưa tới hết miếng này đến miếng khác.

Cuối cùng Hạ Tri cũng không thể ăn được nữa.

Chu Sí lau đi vết nước trên môi cô, dùng ngón tay cái ấn vào môi dưới của cô một cách khiêu gợi.

“Có ngọt không?”

Hạ Tri không quen với sự đυ.ng chạm thân mật như vậy, hơi quay đầu lại, Chu Sí đưa tay lau khóe miệng cho cô.

Cô cúi đầu lấy đồ dùng dạy học trong cặp ra, không trả lời anh.

Không có việc gì, Chu Sí rút tay lại rồi vươn đầu lưỡi liếʍ từng ngón tay mình.

Ừm. Ngọt hơn so với những gì anh ăn.

Bàn làm việc của Chu Sí khá lớn, không có chỗ nào chật chội cả.

Hạ Tri lấy một tờ giấy ra rồi viết, lúc đầu cô còn lo lắng đột nhiên Chu Sí sẽ làm cái gì đó.

Nhưng dường như anh đã giữ lời và không gây rối với cô.

Hạ Tri dần dần thả lỏng, trong vòng một giờ cô đã làm xong câu hỏi lớn cuối cùng của bài kiểm tra toán.

Sau khi làm xong câu hỏi nhỏ đầu tiên, hai câu hỏi nhỏ tiếp theo đều không có ý tưởng. Hạ Tri cắn môi dưới, suy nghĩ mười phút.

Quên đi, cô đặt tờ giấy xuống và chuẩn bị lấy bài tập ngữ văn ra và bắt đầu làm.

Bài thi đột nhiên bị một bàn tay với những khớp xương rõ ràng ấn xuống.

Hạ Tri ngẩng đầu, Chu Sí dùng ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Hửm? Không giải được sao?"

Hạ Tri lắc đầu theo bản năng.

“Muốn tôi dạy em không?” Chu Sí nhướng mày.

Hạ Tri có chút kinh ngạc, cô do dự một chút, không biết có phải anh đang nói đùa hay không.

Anh học toán rất giỏi sao?

“Cậu làm được sao?”

“Cũng được, nếu tôi dạy em thì có phần thưởng gì không?”

“Không có.”

Cô nhíu mày trả lời mà không cần suy nghĩ.

Với bản tính xấu xa của anh, Hạ Tri không cần nghĩ cũng biết phần thưởng là gì.

“Quỷ hẹp hòi.” Anh mỉm cười vỗ nhẹ trán Hạ Tri.

“Đem bài thi tới đây, xem điều kiện.” Chu Sí vẽ một đường phụ, dùng bút gõ nhẹ vào hình ảnh: “Em có ý tưởng gì không?”

Hạ Tri quan sát một phút, cộng thêm một đường vẽ phụ. Lông mày giãn ra, đột nhiên thông suốt.

Cô lấy lại tờ giấy, dừng lại vài giây rồi nói thêm: "Cảm ơn."

Giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, xa cách và lịch sự đến lạ thường.

Chu Sí cười khẩy, nhàn nhã xoay bút trên đốt ngón tay, ngẩng đầu nhìn cô giải đề.

Hạ Tri giải đề dưới ánh mắt như thiêu đốt này trong năm phút. Sau khi làm xong câu hỏi thứ hai, đang định làm cậu thứ ba thì bài thi bất ngờ bị lấy đi.

Hạ Tri mở to mắt: “Cậu làm gì vậy?”

“Em nói xem.”

Anh cúi xuống cọ trán mình lên trán cô.

Thanh âm trầm thấp khàn khàn, như thể anh đã lăn lộn nhiều lần trong biển du͙© vọиɠ.

Anh nhịn lâu lắm rồi, không thể chịu đựng được nữa.

Trái tim Hạ Tri từ trên cao rơi xuống, cô trầm mặc hạ mi mắt, sau đó ngước nhìn anh: “Cậu có thể để tôi giải xong câu hỏi này được không?”

"Không thể."

Chu Sí biết cho dù có đồng ý cho cô làm xong câu hỏi này, cô vẫn sẽ đối xử với anh như trước.

Cô sẽ không thay đổi thái độ với anh, sự thật vốn dĩ như vậy.

Từ lúc hợp đồng của họ được ký kết, hay nói đúng hơn là từ lúc anh tưởng đó là một giấc mơ và kéo cô vào phòng để mạo phạm.

Cô gái ngoan ngoãn và có lòng tự trọng cao này sẽ không hề tỏ ra thương hại trước những hành động cầu xin của anh.

Vì vậy, anh phải biến thành một con sói.

Nhe răng nanh, cắn miếng kẹo trái cây này, ép nước ngọt vào môi.

Đánh đấu cô, chiếm hữu cô.

Giống như hiện tại.

Miệng bị cô cắn đến chảy máu cũng không có vấn đề gì.