Chương 22.1: Đáp án

Ngồi trên xe, Chu Sí đưa tay nhận lấy chiếc khăn lông mà chú Lâm đưa cho Hạ Tri rồi nói: "Mau lau đi."

Hạ Tri có chút lúng túng, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

Chú Lâm lặng lẽ nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau của xe lên.

"Chú Lâm, chỉnh điều hòa cao lên một chút đi."

Hạ Tri cầm khăn lông lau vài cái, mắt nhìn thấy mẹ cô đang gửi vài tin nhắn Wechat đến. Cô ngay lập tức gọi điện thoại để báo cho mẹ biết rằng mình vẫn an toàn và sẽ sớm về đến nhà.

Chu Sí nhìn thấy cô không tập trung lau khô tóc, liền trực tiếp lấy khăn lông giúp cô lau. Hạ Tri sửng sốt, lời nói đến miệng lại bị nghẹn lại.

Mẹ cô ở đầu dây bên kia điện thoại thấy cô im lặng một giây thì lên tiếng hỏi: "Con bắt taxi về sao?"

Bà ấy đã đoán đúng rồi.

Hạ Tri liếc mắt nhìn động tác và vẻ mặt nghiêm túc của Chu Sí, đột nhiên cảm thấy ở trước mặt người này mà nói dối thì rất vô đạo đức, cô đành phải thừa nhận: "Không phải, mẹ. Con gặp được một người bạn cùng lớp tốt bụng, chú của cậu ấy đang đưa con về."

Giọng mẹ cô vang lên từ phía bên kia điện thoại: "Vậy là tốt rồi. Con mau cảm ơn bọn họ đi."

Hạ Tri gật đầu đồng ý, nghe thấy tiếng Chu Sí cười nhẹ nhàng, cô nghĩ thầm anh chắc chắn đã nghe được hết những lời vừa rồi.

Cô tắt điện thoại, cầm lấy chiếc khăn lông trên đầu, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu, tôi có thể tự mình làm."

"Được." Chu Sí buông tay ra, lấy một chiếc khăn lông khác, vén áo lên lau cơ thể.

Hạ Tri ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc gối tựa ở ghế trước, sau đó nhanh chóng kiểm tra sách bài tập ở trong cặp, may mắn là vẫn không bị ướt.

Cô đột nhiên nhớ đến chiếc áo khoác mình đang mặc trên người, giơ tay kéo khóa xuống, định cởϊ áσ ra trả lại cho anh.

Nhưng vừa cúi đầu xuống, chỉ nhìn thoáng qua thôi cô cũng có thể thấy được những đường cong trên cơ thể mình. Hình dáng bộ ngực và chiếc áo ngực của cô hiện lên vô cùng rõ ràng. Cô ngay lập tức cảm thấy hơi khó chịu, dừng động tác lại rồi hỏi: "Chu Sí, cậu cho tôi mượn áo khoác đồng phục được không?"

Nhìn thấy vành tai của cô đang đỏ bừng lên, Chu Sí khẽ liếʍ môi, hiếm khi anh không trêu chọc cô như lúc này: "Đừng cởi ra, lát nữa về đến nhà trả lại áo cho tôi cũng được."

"Ừm."

Chiếc xe dừng lại ở ngoài chợ bán thức ăn, con đường quá nhỏ nên xe không thể vào được.

"Thiếu gia, cậu có muốn tôi xuống xe đưa hai người đi qua đó không?"

Chú Sí mở cửa bước vào trong màn mưa dày đặc, đứng bên cạnh xe mở chiếc ô ra, sau đó đưa tay về phía cô.

"Không cần, tôi sẽ đưa cô ấy vào, như vậy tiện hơn."

Hạ Tri vốn dĩ muốn nói bản thân có thể tự mình đi vào trong đó, nhưng nhìn hành động cẩn thận của Chu Sí, cổ họng cô nghẹn lại không nói được lời nào.

Nhất định anh sẽ không đồng ý, bỏ đi, dù sao cũng mang ơn một lần rồi, thêm lần thứ hai cũng không có vấn đề gì.

Hiện tại nước đã ngập đến đầu gối, Chu Sí lại cõng Hạ Tri trên lưng.

Từ chợ bán thức ăn đến cửa nhà cô đi bộ mất khoảng năm phút, nhưng với thời tiết như hôm nay thì ít nhất cũng phải mười phút.

Chu Sí quan tâm che ô cho Hạ Tri, hai người bọn họ im lặng suốt một chặng đường.

Chu Sí không lên tiếng, Hạ Tri cũng không nói lời nào.

Chàng trai đưa cô tới trước cổng nhà một cách an toàn.

"Tôi vào nhà đây. Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu." Hạ Tri nói xong thì quay người lại.

Chu Sí nở một nụ cười rồi nói: "Chờ đã, em không cần lấy quần áo nữa sao?"

Hạ Tri có chút xấu hổ vì bản thân đã quên mất chuyện này.

Cô nhìn Chu Sí, Chú Sí cũng không có hành động gì. Cô đưa tay ra hiệu: "Trước tiên cậu đưa áo khoác đồng phục cho tôi đã."

Chú Sí nghiêm túc nhìn cô, nước từ trên mái tóc đen không ngừng nhỏ giọt xuống, rơi từng giọt lên sống mũi cao sau đó lăn xuống xương quai hàm hoặc rơi xuống đất.

Ở bên ngoài, ánh sáng chỉ ở mức trung bình, đèn kích hoạt bằng giọng nói cũng không được bật lên. Đôi mắt của anh đen láy nhưng lại phát sáng rực rỡ, anh nhẹ nhàng nắm tay Hạ Tri, yết hầu trượt lên trượt xuống.

"Hạ Tri, em có muốn biết tại sao tôi lại nộp giấy trắng trong bài thi tháng không?"

Hạ Tri nghe anh nói như vậy thì có chút ngơ ngác, cô không biết phải trả lời thế nào.

Tại sao đột nhiên Chu Sí lại nói như vậy? Chậc, chẳng lẽ là vì anh đã bị ảnh hưởng bởi sự việc đó…

Hạ Tri không nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu xuống suy nghĩ.

"... Bởi vì cậu không muốn viết."

Chu Sí nhéo nhẹ vào ngón tay cô, lắc đầu.

"Không phải."

"Tôi đã viết xong rồi, Hạ Tri."

"Tôi đã dùng cây bút của em, hoàn thành xong hai bài thi."

Hạ Tri ngước mắt lên, khẽ cau mày nhìn anh: "Vậy thì tại sao…"

Chu Sí cho tay vào túi quần ướt đẫm lấy ra một cây bút.

Hạ Tri nhìn chằm chằm vào thân bút màu đen sạch sẽ ở trong tay anh. Cô nhớ rõ nó đã bị bẩn rồi nên bảo anh vứt đi, sao bây giờ anh còn mang nó theo?

"Tôi vẫn luôn mang nó theo bên người, muốn trả lại cho em. Tôi đã ngắm nhìn cây bút này bảy ngày rồi, mỗi ngày đều muốn đến tìm em, đưa nó cho em."

Hạ Tri có chút không thể hiểu nổi sự cố chấp của anh.

"A?"

Chu Sí mở nắp bút ra, lật bàn tay của cô lên, sau đó viết vài chữ lên lòng bàn tay cô.

Lòng bàn tay bị vẽ như vậy thì có chút ngứa ngáy, Hạ Tri mở to mắt nhìn anh rồi nói: "Cậu đang làm gì vậy…"

Nhưng ngay lập tức cô cảm thấy ngạc nhiên khi phát hiện ra nét chữ trong lòng bàn tay mình đang dần dần biến mất.

Mực xanh xuất hiện trong lòng bàn tay hơi ẩm ướt của cô, sau đó nhanh chóng tan biến.

Là một cây bút đã bị phai màu rồi.