Hôm nay cả ba khối trong trường đều có kỳ thi tháng thống nhất, hôm qua mọi người đã lau dọn bàn ghế sạch sẽ, tìm được số thứ tự trong phòng thi.
Số thứ tự được dán trên bức tường ở cuối lớp học.
Hạ Tri nhìn lại, tháng 9 cô không tham gia kỳ thi tháng nên 0 điểm, đứng cuối toàn trường, ngồi ở vị trí cuối cùng trong phòng thi.
Phòng thi của trường được bố trí theo thành tích, hình chữ S. Khối 12 có năm lớp khoa học và năm lớp nghệ thuật tự do. Trong kỳ thi, phòng thi đầu tiên đến phòng thi thứ mười lần lượt là các lớp Văn 1 ~ Văn 5 ~ Lý 5 ~ Lý 1.
Vì thế Hạ Tri ngồi ở ghế cuối cùng của lớp Lý 1 trong kỳ thi.
Hôm qua khi sơ đồ chỗ ngồi được đưa ra, lớp trưởng Kế Lương Tuấn thậm chí còn an ủi cô, bảo cô không cần có gánh nặng tâm lý, cố lên. Cô thật ra không quan tâm đến chỗ ngồi, cô chỉ lo đυ.ng phải Chu Sí thôi.
Anh cũng đang học lớp Lý 1.
Kế Lương Tuấn khi cô đi vắng cũng là lớp phó học tập và lớp trưởng ngữ văn, cậu ta là một chàng trai rất chu đáo và cẩn thận, thành tích cũng rất tốt, có thể so sánh với Hạ Tri. Ngữ văn của cô tốt hơn, trong khi Kế Lương Tuấn giỏi toán hơn một chút, đôi khi hai người họ sẽ trao đổi đáp án ngay sau khi kết thúc môn thi đầu tiên, bởi vì vị trí của họ là bàn trước và sau, hơn nữa cả hai đều thích nhận được đáp án hoặc cách giải ngay lúc đó, cũng sẽ không vì vậy mà ảnh hưởng đến tâm trạng của môn thi tiếp theo.
Bài kiểm tra đầu tiên là môn ngữ văn.
Cô đến phòng thi trước giờ thi mười phút, may mắn là không nhìn thấy Chu Sí.
Sau khi thi xong một môn sẽ có thời gian nghỉ ngơi khoảng 30 phút, Hạ Tri cũng như những người khác chạy đến lớp lấy cặp để ôn bài môn thi tiếp theo.
Có người ngồi ở hành lang, có người ngồi tại chỗ ôn bài. Hạ Tri ở ngoài hành lang quan sát năm phút, phát hiện Chu Sí hình như không trở lại lớp trong giờ giải lao, liền quay lại ngồi ôn bài.
Thùng thùng.
Bàn bị gõ hai cái. Hạ Tri ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Chu Sí, đôi mắt hẹp dài sắc bén, đường nét khuôn mặt cân đối, xương quai hàm rõ ràng, thời điểm này vô cùng có lực sát thương.
Thật là âm hồn không tan.
"Bạn học này, thì ra cậu ngồi vào chỗ của tôi."
Hạ Tri không ngờ lại nghiệt duyên như vậy, cô thế mà lại vô tình ngồi vào chỗ của anh, nhưng cô không trả lời, giả vờ như không quen biết anh. Rốt cuộc bạn học bên cạnh cũng không phải là không khí.
Cô chỉ liếc anh một cái cực nhanh, ám chỉ đừng gây rắc rối.
Chu Si mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: “Bạn học này, bút hết mực rồi, có thể cho tôi mượn bút được không.”
"... Có thể, bạn học.” Cô mỉm cười.
Chu Sí lục hộp đựng bút của cô, ngẫu nhiên lấy một cây, ngồi dậy đem bút đặt lên đốt ngón tay rồi xoay xoay một cách lơ đãng, không hề có ý định rời đi.
“Cám ơn, khi nào nên trả lại cậu?”
“Không cần trả.”
Chàng trai nhướng mày: “Không được, sau giờ học tôi đưa cho cậu được không?”
“Sao cũng được.” Hạ Tri nói cho có lệ, nhìn vào công thức toán học.
Chu Sí ngồi xuống chiếc bàn trống bên trái cô, đôi chân dài hơi cong, đặt trên chỗ gác, chậm rãi di di chân, gục đầu nghịch bút, còn cùng các nam sinh khác trong phòng thi chào hỏi, hẹn nhau giữa trưa sẽ chơi bóng rổ.
Cho đến khi giám thị môn toán vào lớp, mọi người buông sách vở xuống dần dần bước vào phòng thi thì anh mới đứng dậy rời đi.
Thi toán kết thúc, Hạ Tri thu dọn cặp sách cùng mọi người đi đến nhà ăn ăn cơm, đi ngang qua lớp mình cùng Cố Tâm Di đến nhà ăn, trên đường gặp được Kế Lương Tuấn.
Cô hỏi Kế Lương Tuấn câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng chọn gì, Kế Lương Tuấn chọn C, cô chọn A. Sau đó, trên đường đến nhà ăn họ đều thảo luận, Kế Lương Tuấn và cô ra được câu trả lời cuối cùng.
Ba người cùng nhau ăn trưa tại căng tin, Cố Tâm Di nói cô ấy sẽ về ký túc xá lấy tài liệu ôn tập buổi chiều, Kế Lương Tuấn nói cậu ta sẽ xuống lầu đến phòng giáo viên ngữ văn mang sách giáo khoa cho học sinh mới.
Hạ Tri đột nhiên nhớ tới việc Kế Lương Tuấn đang thay cô làm lớp trưởng môn ngữ văn, giáo viên thấy cậu ta nên liền thuận tay yêu cầu, cô có chút băn khoăn nên nói mình cũng đi cùng cậu ta một chuyến.
Đôi mắt dưới cặp kính gọng đen của Kế Lương Tuấn sáng lên, cậu ta ôn hòa cười: "Có thể, vậy chúng ta cùng đi. Nhân tiện cũng có thể hỏi giáo viên một chút về ý tưởng khi viết văn."
"Cậu viết về gì?" Kế Lương Tuấn quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cậu ta vẫn luôn có cảm tình với Hạ Tri, vừa học giỏi vừa xinh đẹp, hai người cũng có loại đồng cảm giữa các học bá với nhau.
Cô gái mỉm cười, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm: “Chủ đề tôi viết là về chứng kiến. Nếu tôi là vầng trăng quê hương, nếu tôi là đất bùn, nếu tôi là trái tim kẻ lang thang… tôi đã chứng kiến
những gì…”
Nhắc đến văn chương, cô luôn nói chuyện hùng hồn, ánh mắt sáng ngời.
Kế Lương Tuấn say mê nhìn cô, không khỏi khen ngợi.
"Đó là một ý tưởng tuyệt vời, hơn nữa nó được viết ở ngôi thứ nhất. Cậu thật lợi hại nha. Những gì tôi viết có chút thô tục. Đó là sự thay đổi của biển cả, là thời gian trôi qua..."
Khóe miệng Hạ Tri khẽ nhếch, động viên cậu ta: "Không sao, cậu viết cũng không tệ, nhất định sẽ đạt điểm cao nếu viết tốt."
Kế Lương Tuấn mỉm cười: “Vậy tôi mượn lời chúc của cậu.”
Chu Sí vừa đến nhà ăn liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô gái và chàng trai phía trước đang trò chuyện vui vẻ, từ công thức toán học đến chuyện lãng mạn, từ thơ ca văn học đến triết lý sống.
Vai kề vai, cùng chung chủ đề, tựa như một đôi tình nhân.
Anh không quan tâm đến cái gì vầng trăng ở quê hương, anh chỉ biết mọi thứ trước mặt đều quá chói mắt. Ánh sáng trong mắt cô gái và ánh mắt dịu dàng của chàng trai, cả hai nhìn nhau mỉm cười, trân trọng nhau, là tri kỷ của nhau, tạo thành một bức tranh vô cùng đẹp không thể phá vỡ.
Nhưng tiếng Trung của anh không tốt, trình độ nghệ thuật không cao, anh không biết trân trọng, chỉ có trái tim hỗn loạn, sau nhiều lần kìm nén liền đi đến nắm lấy tay Hạ Tri.