Chương 12: Bóng rổ

Hạ Tri đương nhiên không thể đến chỗ hẹn, ngày mai cô còn phải gấp rút về ôn bài để chuẩn bị cho kỳ thi tháng, hơn nữa cô từng nhấn mạnh Chu Sí không được chiếm dụng thời gian của cô sau giờ học.

Hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Vì thế hôm nay cô tránh khỏi khu rừng nhỏ mà đi đường vòng, bước ra khỏi cổng trường bắt xe buýt.

Cuộc gọi của Chu Sí vang lên khi cô đang chuẩn bị xuống xe.

Cô cứ ấn từ chối mãi, cuối cùng đành phải bất lực bắt máy, chủ yếu do người trong xe cứ nhìn cô.

"Em ở đâu… Đang về nhà à?" Giọng nói bên kia điện thoại có chút trầm khàn, như thể nghe thấy tiếng thông báo xe buýt đến trạm mà đè nén cơn tức giận.

"Ừ, ngày mai có bài kiểm tra, tôi muốn ôn tập."

"Vậy sao em không trả lời tôi... em có biết tôi đợi..."

"Xin chào … đàn anh ..."

Lời nói của Chu Sí bị gián đoạn, Hạ Tri nghe được từ trong điện thoại, mơ hồ như có người tỏ tình với anh, xin anh nhận bức thư tình này hay gì đó giống vậy.

Thật đúng lúc, Hạ Tri nhân cơ hội cúp máy, xuống trạm.

Cô chạy ra chợ mua đồ, hôm qua Chu Sí hại cô về nhà muộn, may mà trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, cô còn nói dối mẹ, nói trường học tổng vệ sinh nên tan học muộn.

Trong phòng, Hạ Tri đang nghiêm túc ngồi trước bàn học, ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn bàn nhỏ chiếu lên khuôn mặt tập trung và nghiêm túc của cô gái.

Ù ù, điện thoại rung, là thông báo của ZC.

Hạ Tri nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần tám giờ, cô tưởng hôm nay đã không còn việc gì, sao bây giờ Chu Sí lại còn muốn truy hỏi cô.

“Alo?”

“Đi xuống.”

Hạ Tri ngừng bút, không thể tin nổi nói: “Ý cậu là gì?”

"Tôi đang ở dưới nhà em.”

“Chu Sí cậu có bệnh à, sao cậu biết được địa chỉ nhà tôi.” Sống lưng Hạ Tri lạnh toát, cảm thấy quả thực không thể nói lý với anh được.

Cô cẩn thận đứng dậy, kéo rèm cửa sổ nhìn xuống.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo quả thực có một bóng người, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh, vóc dáng khá cao, tay phải đang cầm điện thoại, dường như cảm giác có người đang nhìn mình, tâm linh tương thông mà dùng cặp mắt đen láy đối diện với Hạ Tri.

Nếu không có ánh sáng từ đèn đường, toàn bộ cơ thể anh sẽ hòa nhập với bóng tối dày đặc của màn đêm.

Hạ Tri vội vàng kéo rèm lại, trong lòng vô cùng chấn động.

"Xuống dưới, Hạ Tri." Giọng điệu của đối phương cứng rắn.

"Chu Sí, cậu về đi, hôm nay không trả lời cậu là lỗi của tôi, nhưng cậu không cần thiết phải làm vậy." Hạ Tri run rẩy nói.

Cô không biết Chu Sí làm sao lại biết được địa chỉ nhà mình, cũng không biết anh biết từ khi nào.

“Em xuống tôi mới đi.” Chu Sí kiên trì, không cho phép cô từ chối.

Hạ Tri vừa tắm xong, lúc này còn đang mặc đồ ngủ, cô làm sao có thể đi xuống, lại lấy lý do gì để nói với mẹ.

"Tôi ... không muốn xuống ..."

"Hạ Tri, tôi không muốn nói lại lần thứ ba."

…Phiền muốn chết. Anh sẽ không lên đây thật chứ.

Hạ Tri im lặng một lúc mới thỏa hiệp, nói: “Tôi xuống một lát vậy.”

"Được."

Hạ Tri mặc áo khoác đồng phục học sinh, kéo khóa lên cao rồi giả vờ đi xuống vứt rác trong phòng, mẹ đang xem tivi, không hề nghi ngờ, còn bảo cô mang theo bịch rác kia ra theo.

Nhà Hạ Tri ở lầu hai, cô ra cửa, dậm dậm chân, đèn cảm ứng ở hành lang liền sáng lên, sau đó cô đi xuống cầu thang.

Vòng qua bồn hoa trong tiểu khu, cô chậm rãi bước về phía đèn đường.

Dưới ánh đèn đường có rất nhiều côn trùng nhỏ bay xung quanh, Chu Sí cúi đầu nghịch điện thoại, vầng sáng mờ nhạt phủ trên đầu. Tóc mái che khuất đôi mắt, chỉ để lộ chiếc cằm thanh tú và xương mũi cao, lúc này miệng mím thành một đường thẳng, vẻ mặt tập trung.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Chu Sí ngẩng đầu lên, nhẹ cong khóe miệng.

Hạ Tri đứng cách đó không xa với mấy túi rác, hình như vừa mới tắm xong, cô mặc áo khoác đồng phục học sinh, mái tóc nâu sẫm xõa tung, Chu Sí dường như có thể ngửi được hương cam từ tóc cô tản ra.

Hạ Tri quay người tìm thùng rác gần đó, vừa vứt rác xong xoay người lại, cô đã bị một lực khống chế tóm lại, Chu Sí ôm lấy cô.



"Chu Sí, đây là cạnh thùng rác." Hạ Tri bị áp vào ngực anh, quay đầu sang chỗ khác, phát ra âm thanh bất đắc dĩ.

"Cậu tìm tôi có việc gì? Tôi còn phải đi lên." Cô đẩy Chu Sí ra, nghiêm túc nhìn anh.

"Không có, vốn dĩ tôi muốn đưa em đi chơi golf. Kết quả em lại để tôi leo cây."

Chu Sí lại lần nữa ôm cô, tựa đầu vào phần xương quai xanh và vai cô, ngửi mùi thơm trên tóc và cổ cô.

Hương cam và thạch lựu, sao lại dễ ngửi đến thế.

“…” Hạ Tri không ngờ lại là lý do vớ vẩn như vậy: “Ngày mai là thi tháng, tôi làm gì có thời gian chơi golf?”

“Chỉ cần nửa tiếng thôi, tôi sẽ đích thân dạy em.”

Đầu nam sinh quá nặng, Hạ Tri đẩy anh ra một cách thiếu kiên nhẫn.

“Cậu không cần ôn bài sao, mau về đi, Chu Sí.”

“Không có vấn đề gì đâu.” Anh đã ở đây hai tiếng, sợ làm phiền cô nên sau khi đoán cô đã ổn định xong mới gọi điện. Chính anh cũng không biết bản thân còn có thể chu đáo như vậy.

Chu Sí nhìn chằm chằm cô, trong mắt cảm thấy Hạ Tri dường như có lực hút đem anh hút vào. Trên khuôn mặt trắng nõn như sứ hiện lên một chút hồng nhạt, mái tóc dài mềm mại hơi ướt, dưới ánh đèn trông như ánh trăng dịu dàng mông lung, nhưng cô lại là con người có thật, đứng trước mặt anh, như thủy triều dưới anh trăng, không ngừng đem anh đánh vào bờ, tim Chu Sí đập thình thịch.

Trong đầu anh chỉ có hai suy nghĩ.

Hạ Tri của anh rất đẹp. Anh muốn hôn ánh trăng của mình.

Muốn liền làm, Chu Sí chuẩn xác mà nâng cằm cô lên, áp lên môi cô, đang muốn linh hoạt cạy hàm răng cô ra, nhưng lại bị đẩy ra, bị cắn đến chảy máu.

“Cậu có thấy phiền hay không vậy Chu Sí?”

Hạ Tri tức đến không chịu nổi, vốn dĩ đã rất phiền, Chu Sí lại suốt ngày ở bên cạnh, bất kể là đủ loại tin đồn hay là hiện tại không nói không rằng hôn tới, đều giống như côn trùng bay dưới ánh đèn không ngừng làm phiền. Thật vất vả mới về được nhà là nơi trú ẩn an toàn và ấm áp của mình, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đựng sự quấy rầy của người trước mặt.

Ngày mai có bài kiểm tra, vậy mà anh lại đến đây vì lý do này sao?

Chu Sí bị cắn thật sự rất đau, mùi máu tanh lan ra, khóe miệng anh cứng đờ, có chút choáng váng, vẻ mặt căng thẳng.

Anh cắn chặt răng, hầu kết lăn lộn, lúc trước cô không phải còn rất ngoan ngoãn sao. Thấy cô biểu hiện chán ghét như vậy, trong lòng Chu Sí có một cảm giác khó tả, nhưng lại không nhận ra, lạnh lùng nói: “Sao thế?”

Anh yên lặng nhìn Hạ Tri, không biết vì sao cô đột nhiên tức giận.

“Tôi xuống đổ rác, phải đi đây. Mẹ tôi còn ở nhà.”

Hạ Tri cúi đầu không muốn nhìn anh, thở dài, không muốn nói nhiều. Cô quay người bước vào cổng sắt, đèn hành lang liền sáng lên.

“Được rồi, dì có khỏe không?”

Chu Sí đứng tại chỗ nhìn cô bước đi, cũng không kéo cô lại, chỉ hỏi một câu này.

Hạ Tri không quay đầu mà dừng chân.

“Vẫn khỏe.”

Sau đó biến mất khỏi tầm mắt Chu Sí, có thể là trăng đêm nay quá đẹp, thế mà anh lại để cô đi, Chu Sí cảm thấy hôm nay anh quá mềm lòng.

Sự bình yên trước cơn bão.

Kế hoạch ban đầu của Chu Sí:

Tan học đợi cô ở khu rừng nhỏ, nhờ chú Lâm chở đến nhà cô, đợi cô về nhà cùng mẹ ăn một bữa cơm ngon, anh cũng sẽ dùng bữa ở gần đó.

Khoảng 6:30, đưa cô đến trung tâm mua sắm mua đồ tập thể dục bóng rổ và dạy cô động tác ba bước trong nửa giờ. Sau đó chở cô về nhà.

Kết quả bé Tri không đến, Chu Sí đợi dưới lầu đến 7 giờ 30 mới gọi điện cho cô, sau bữa tối anh nhìn thấy một sân bóng rổ nhỏ ở quảng trường gần khu dân cư của cô, định mời bé Tri xuống, nhưng không ngờ bé Tri đã tắm xong thơm tho. Được rồi…