Chương 47

Cô vừa dứt lời, Quý Minh Tân chen vào nói.

“Tôi cũng cảm thấy tương đối ổn.”

Mọi người: ”…”

Quý Minh Tân dẫn đầu, vỗ tay cổ vũ.

“Tiếp tục cố gắng nhé.”

Lộ Tuệ Tuệ “Dạ” một tiếng, môi giật giật:

“Cảm ơn sếp Quý.”

Lý Vĩnh Phong thấy mọi người cũng không có gì để nói, bảo Lộ Tuệ Tuệ quay về chờ tin tức, nhưng nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì nhân vật này chính là của cô.

Lộ Tuệ Tuệ vừa đi, Bùi Chi Hành cũng đi theo.

“Chị Tuệ Tuệ.”

Nhạc Nhạc đang định đi về phía cô thì bị Hạ Lỵ giữ lại.

“Đợi lát nữa hẵng qua.”

“Hả?”

Nhạc Nhạc sửng sốt, đưa mắt nhìn qua, chị Tuệ Tuệ của cô ấy đang nói chuyện với một anh chàng đẹp trai. Cô ấy chớp chớp mắt, hơi mơ hồ.

“Chị Hạ Lỵ ơi, đó là ai vậy ạ?”

Diễn viên à?

Sao cô ấy không biết giới giải trí còn có diễn viên có nhan sắc đỉnh cao như vậy nhở?

. . .

Thấy Bùi Chi Hành, Lộ Tuệ Tuệ cũng giật mình, nhưng đầu óc cô chuyển động thật nhanh, lập tức phản ứng lại.

“Anh có chuyện muốn nói với tôi à?”

Bùi Chi Hành rũ mắt, nhìn đôi mắt ửng đỏ vì vừa khóc của cô, trong đôi mắt đó dường như còn gợn sóng, trong suốt sáng ngời.

Anh hơi dừng lại, quay qua nhìn trợ lý đứng bên cạnh.

“Khăn giấy.”

Dương Hướng Minh sửng sốt, bất ngờ không kịp đề phòng.



“Sếp Bùi.”

Lúc này anh ta lấy đâu ra khăn giấy.

Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, Lộ Tuệ Tuệ giật mình, giọng hơi khàn.

“Không cần đâu.”

Cô giơ tay lên, vốn định dùng tay áo lau, nhưng khi giơ tay lên nhìn, bộ quần áo hôm nay của cô là được Lộ Niên Niên tặng, cô không nỡ làm bẩn.

Cô dừng lại, dùng ngón tay lau đi nước mắt.

“Anh muốn nói gì với tôi?”

Bùi Chi Hành nhìn cô vài giây, lạnh nhạt nói.

“Tối nay có rảnh không?”

Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt nhìn anh.

“Ăn cơm à?”

“Ừ.”

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ lại một chút, bản thân không có lịch trình gì, cô gật đầu.

“Có.”

Bùi Chi Hành gật đầu, thản nhiên nói.

“Muốn ăn gì?”

“Tôi ăn gì cũng được.”

Lộ Tuệ Tuệ không kén ăn.

“Anh xem thử rồi chọn chỗ là được.”

Bùi Chi Hành.

“Tối nay tôi sẽ gửi địa chỉ thời gian cho em.”

Lộ Tuệ Tuệ đáp lời.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi.



“Mẹ anh có cực kỳ thích một thứ gì không?”

Gặp bạn thân của mẹ nguyên chủ, chuẩn bị một món quà là thỏa đáng nhất. Ở trong tiểu thuyết, mẹ của Bùi Chi Hành đối xử rất tốt với nguyên chủ nên cô cũng phải bảo đáp bà ấy thật tốt.

Bùi Chi Hành bị cô hỏi, một lát sau mới trả lời.

“Bà ấy thích sưu tầm nước hoa.”

Lộ Tuệ Tuệ.”… Được rồi, cám ơn.”

Cô liếc mắt nhìn người đại diện và trợ lý bên kia, chỉ chỉ rồi nói.

“Vậy tôi đi trước đây.”

Bùi Chi Hành gật đầu.

-

Rời khỏi chỗ thử vai, sau khi lên xe Lộ Tuệ Tuệ nói với Hạ Lỵ là muốn đi dạo trung tâm thương mại.

Hạ Lỵ đồng ý, quay qua nhìn cô.

“Thử vai thế nào rồi?”

Lộ Tuệ Tuệ cười.

“Em đã cố gắng hết sức.”

Về phần kết quả như thế nào, cô cũng không thể kiểm soát được.

Hạ Lỵ.”Được rồi, những thứ khác mặc cho số phận quyết định đi.”

Nhạc Nhạc.”Em cảm thấy chị Tuệ Tuệ nhất định có thể nhận được vai diễn này.”

Nói xong, cô ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ, tò mò không thôi.

“Chị Tuệ Tuệ ơi, anh chàng đẹp trai vừa rồi là ai vậy chị?”

Cô ấy không biết Bùi Chi Hành.

Lộ Tuệ Tuệ và Hạ Lỵ nhìn nhau, cô khẽ nói.

“Một ông chủ khác của Tân Ảnh.”

Nhạc Nhạc trừng to hai mắt, kinh ngạc nói.

“Là sếp Bùi trong lời đồn ạ? Chính là cái vị tổng giám đốc nhiều tiền đến mức tùy tiện đầu tư một khoản, sau đó biến công ty biến thành trùm của giới giải trí đó ạ?”