Chương 46

Thử vai chính thức bắt đầu.

Trong thời gian ngắn, Lộ Tuệ Tuệ không thể nói chuyện, toàn bộ diễn xuất của cô đều tập trung vào ánh mắt và thần thái trên mặt.

Lúc mới bắt đầu, đạo diễn và hai diễn viên không hề nghiêm túc quan sát nhưng trong phút chốc, mắt cô rưng rưng, đạo diễn Lý vô thức ngồi thẳng người.

Bùi Chi Hành vừa xuống máy bay, còn chưa về nhà đã bị Quý Minh Tân kéo qua đây, nói một cách hoa mỹ là tuyển người.

Anh không mấy hứng thú những chuyện thế này, mọi chuyện của Tân Ảnh đều do Quý Minh Tân xử lý, nhưng Quý Minh Tân uy hϊếp anh, nói là không đến thì không bàn chuyện mà anh muốn bàn nữa. Vì vậy, anh tới đây.

Nhưng đối với diễn xuất của Lộ Tuệ Tuệ, so với những người khác Bùi Chi Hành còn không hy vọng nhiều hơn.

Cùng ngày lúc tìm được Lộ Tuệ Tuệ về, có một phần tài liệu đưa tới bàn làm việc của anh. Xem xong, Bùi Chi Hành muốn nói lúc trước cô không hot là có nguyên nhân, diễn xuất quá lố lăng, một người ngoài ngành như anh cũng cảm thấy không xem nổi.

Nhưng giờ phút này, anh có một cảm giác khác.

Bị đôi mắt đẫm lệ của Lộ Tuệ Tuệ nhìn, bỗng nhiên Bùi Chi Hành cảm giác được sự vùng vẫy của cô, nỗi đau cô muốn nói ra nhưng lại không nói được, cùng với áp lực hiện nay mà cô đang chống đỡ.

Sự khổ sở của cô, những bất công mà cô gặp phải, cô đều dùng ánh mắt để nói ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuệ Tuệ: Ngạc nhiên không?

Dân mạng: F*ck! Lại thua cược.

Tác giả: Không nên đánh cược tuỳ tiện!



Sếp Bùi: Cuối cùng cũng gặp được vợ sắp cưới rồi.

Niên Niên: Hu hu hu, em thì sao, em thì sao, hôm nay em không gặp được chị!

Lộ Tuệ Tuệ biểu diễn xong, đạo diễn Lý lên tiếng trước.

“Không tệ.”

Ông ấy ngước mắt nhìn Lộ Tuệ Tuệ, tiếp tục lật tài liệu trong quá khứ của cô, tò mò hỏi.

“Trước đây cô chưa từng diễn vai tương tự, sao lần này lại muốn thử vai cô gái câm?”

Lộ Tuệ Tuệ dừng lại, cố gắng bỏ qua hai ánh mắt khác, trả lời rất chân thành.

“Tôi thích nhân vật này.”

Chỉ đơn giản là thích.

Thời gian gần đây cô học diễn xuất, giáo viên đều nói thật ra thiên phú của cô không tệ, giảng một lần là đã hiểu.

Nhưng Lộ Tuệ Tuệ biết, thật ra cô còn chưa lợi hại đến mức này. Vốn dĩ bây giờ cô có thể được đạo diễn Lý khen là bởi vì cô hiểu rõ nhân vật cô gái câm này, cũng từng có cảm xúc giãy dụa giống như gái câm, muốn nói nhưng lại chẳng thể nói thành lời.

Lúc mới bắt đầu đổ bệnh, Lộ Tuệ Tuệ rất hay oán giận, luôn cảm thấy vận mệnh bất công, cô cũng theo thói quen viết cả tràng dài, chất vấn thế giới này tại sao lại đối xử với mình như vậy.

Nhưng sau đó, cô dần không nói đến nó nữa.

Bởi vì cô biết, nói nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được bất cứ thứ gì.



Cô có thể nói lại không nói nữa, mà cô gái câm là muốn nói nhưng không thể nói thành lời.

Bản chất không giống nhau, nhưng loại cảm xúc giãy dụa dày vò này, cô đã trải qua, cho nên cô hiểu.

Lý Vĩnh Phong gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn về mấy toà đại Phật ngồi bên cạnh.

“Mọi người cảm thấy như thế nào?”

Ninh Thác cười khẽ.

“Tôi cảm thấy không tệ.”

Anh ấy nhìn Lộ Tuệ Tuệ.

“Có hơi ngoài dự liệu của tôi.”

Thích Thư Ngữ hùa theo, dịu dàng nói.

“Tôi cũng rất thích, biểu hiện rất tốt.”

Lộ Tuệ Tuệ hơi bất ngờ.

Đây là nữ minh tinh đầu tiên ngoại trừ Lộ Niên Niên ra biểu lộ thiện ý đối với cô.

Cô mím môi, bình tĩnh nói.

“Cảm ơn.”