Chương 2: Chấp Nhận

Cuối cùng, thiết lập của hai chị em bị người đọc chỉ trích kịch liệt, nói người phụ nữ xấu xa như vậy không xứng làm nữ chính.

Tác giả cứ do dự không thôi, cuối cùng vậy mà đổi nữ chính thành con gái nhà chú hai của Lộ Tuệ Tuệ, vừa xuất hiện đã có hào quang.

Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên vì không còn là nhân vật quan trọng nữa nên cuối cùng bị tác giả tạo kết cục cho họ chết đi.

Đọc đến đây, Lộ Tuệ Tuế giận đến mức để lại một bình luận dài hơn nghìn chữ ở dưới bài viết để bày tỏ sự bất mãn của mình.

Ai ngờ bình luận dài này lập tức bị tác giả xóa ngay sau khi vừa đăng.

Ngay lập tức, Lộ Tuệ Tuệ nhọc nhằn ngồi dậy khỏi giường bệnh, mở máy tính lên và chuẩn bị viết một bài phê bình cho tác giả, nhưng vừa chạm vào máy tính thì cơ thể cô lập tức kháng nghị.

Tỉnh lại, cô đã ở đây.

-

Sau khi nhớ lại cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này, Lộ Tuệ Tuệ vẫn thấy rất bực bội.

Nghĩ đến giọng nói trong giấc mơ, mặc dù cô không biết chính xác cụ thể ra sao, nhưng đại khái có thể đoán được Lộ Tuệ Tuệ ở thế giới này không muốn sống nữa, mà cô - người sắp chết vẫn còn bênh vực cô ấy đã được chọn nên tới nơi này.

Trong lúc nằm viện, Lộ Tuệ Tuệ đọc rất nhiều thể loại tiểu thuyết cô không cảm thấy quá kinh ngạc với tình tiết xuyên sách này.



Tới đâu hay tới đó.

Cô ngắm khuôn mặt xinh đẹp trong gương, nghĩ đến câu nói đó của cô ấy, nhẹ giọng đáp.

“Tôi sẽ thay cô sống thật tốt.”

Nhất định, nhất định sẽ không để cô phải khổ như vậy nữa.

Cô cầm điện thoại lên xem giờ, bây giờ là 8 giờ sáng.

Nếu cô nhớ không nhầm thì trong tiểu thuyết có viết chiều nay người nhà họ Lộ sẽ tìm được cô và đưa cô về nhà họ Lộ.

Hiện tại còn mấy tiếng nữa mới đến buổi chiều, Lộ Tuệ Tuệ thấy hơi đói.

Cô nhìn xung quanh, nguyên chủ sống trong một khu chung cư tập thể do công ty cung cấp, tiện để theo dõi cuộc sống hàng ngày của cô ấy. Chung cư được thiết kế một phòng ngủ và một phòng khách, vừa đủ cho một người ở.

Nhưng đôi khi mẹ nuôi của nguyên chủ sẽ tới đây, dẫn tới việc cô ấy chỉ có thể ngủ ghế sô pha.

Nghĩ vậy, Lộ Tuệ Tuệ siết chặt nắm tay.



Cô không hiểu, tại sao trên đời này lại có tồn tại một kiểu bố mẹ nuôi ‘ăn thịt người’ này chứ.

Cô hít sâu, kìm nén cơn giận và quyết định ăn gì đó trước khi lên kế hoạch tiếp theo.

Trong tủ lạnh chỉ có một gói mì và mấy quả trứng gà, cô lấy ra nấu một bát mì trứng.

Đã lâu rồi Lộ Tuệ Tuệ không xuống bếp, mì có hương vị bình thường nhưng cô ăn rất ngon lành.

Có thể là vì đã lâu chưa từng ăn đồ do bản thân nấu.

Lộ Tuệ Tuệ vốn có một gia đình hạnh phúc, bất hạnh là năm cấp ba xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bố mẹ lần lượt qua đời. Năm lớp 12, cô cũng được chẩn đoán có vấn đề về sức khỏe và phải nhập viện điều trị.

Nhưng Lộ Tuệ Tuệ ngoan cố đợi đến khi thi đại học xong mới nhập viện, sau đó bắt đầu cuộc sống điều trị đau khổ.

Mỗi ngày đều phải uống thuốc trước khi ngủ, thức dậy thì chích thuốc, trải qua nhiều cuộc phẫu thuật và tiếp nhận những phương pháp điều trị khác nhau.

Dù vậy, cô cũng không thể sống được lâu.

Lúc đầu, Lộ Tuệ Tuệ nghĩ không thông.

Tại sao cô lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, mãi về sau cô mới dần lạc quan hơn.