Chương 6

"Chị đang nói bé nhím khác mà."

Nào biết nhím nhỏ không quan tâm, mũi hếch lên trời, dáng vẻ giống như bổn đại gia đang vui ngươi không cần quấy rầy.

Khi Cố Ngạn còn đi học, anh ấy vô cùng tùy ý, khoa trương và phóng túng.

Với mái tóc cắt đầu đinh gọn gàng, tướng mạo cứng rắn, khí khái hào hùng, cười lên dáng vẻ vừa hoang dã vừa du côn.

Ban xã hội ít nam sinh, hầu như nam sinh lớp tôi cũng rất yếu ớt, mấy môn vận động cũng không giỏi lắm. Nhưng trong trận đấu bóng rổ, Cố Ngạn một người một ngựa, dẫn dắt cả lớp đến thẳng trận chung kết.

Khoảng thời gian đó, Cố Ngạn cực kỳ kiêu ngạo, phách lối, coi mình là trung tâm của vũ trụ.

Nhưng không biết vì sao, vào mỗi lần Cố Ngạn gặp tôi, vẻ mặt anh ấy trở nên cứng đờ và kì lạ.

Ví dụ như, một giây trước còn đang cà lơ phất phơ nói đùa với bạn bè, một giây sau nhìn thấy tôi, ý cười đuôi lông mày khóe mắt đều biến mất sạch sẽ.

Tôi nhớ lần bốc thăm xếp bàn năm nhất cấp ba, khi Cố Ngạn thấy tôi và anh ấy có cùng số 21 trên phiếu thăm, vẻ mặt vô cùng quỷ dị, kỳ quái.

Anh ấy mím chặt môi, quai hàm kéo căng, giống như đang cố kìm nén điều gì đó.

Khóe môi anh ấy nhếch lên hạ xuống liên tục, cộng thêm gương mặt u ám của anh ấy, trông vừa hung dữ vừa đáng sợ.

Tôi do dự hỏi: "Cậu đã có bạn cùng bàn muốn ngồi chung rồi hả? Chúng mình có thể đổi thăm khác cũng được."

Cố Ngạn phớt lờ tôi, im lặng dọn đồ đạc của mình.

Khi đi ngang qua tôi, anh ấy nói với giọng điệu cứng ngắc: "Không có."

Một lúc lâu sau lại bổ sung thêm: "Như vậy cũng rất tốt."

Mặc dù đã học cùng lớp ba năm, nhưng tôi và Cố Ngạn cũng không thân quen lắm.

Chủ đề chung giữa tôi và Cố Ngạn rất ít, lại thêm nỗi sợ xã hội nghiêm trọng và tính khí nhàm chán của tôi, số lần đối thoại giữa chúng tôi trong một tuần cộng lại chắc cũng hơn vài chục lần.

Mà trong vài chục lần này, có một nửa là ——

Cố Ngạn: "Bút tôi hết mực, cậu có thể cho tôi mượn bút dùng tạm được không?"

Tôi tìm cây bút đen từ trong túi bút đưa tới trước mặt anh ấy, "Đây."

"Cảm ơn."

"Không có gì."

......

Và nửa còn lại là —

Cố Ngạn: "Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn, đây là quà cảm ơn."

Tôi: "Không cần đâu."

Cố Ngạn: "Có qua có lại, lần sau tôi mượn sẽ tiện hơn."

Tôi: ......

Quà cảm ơn Cố Ngạn đưa cho tôi có đôi khi là trà sữa, đôi khi là món điểm tâm ngọt, có đôi khi lại là một ít đồ vật của con gái như kẹp tóc, dây buộc tóc và những thứ tương tự.

Nội tâm của tôi: Lớp trưởng, cậu nhớ mua quà cảm ơn, sao lại không nhớ mua đồ bản thân còn thiếu cho đầy đủ vào?!

Nhưng điều kỳ lạ nhất là, chúng tôi giống như NPC đã được lập trình sẵn, lặp đi lặp lại những cuộc đối thoại đơn điệu này suốt ba năm.