Chương 5

Tôi chán nản ngồi phịch trên ghế sofa, bên kia bé nhím nhỏ cũng ngồi lẩm bẩm một hồi, sau đó leo lên trên bụng tôi, ngước mắt nhìn chăm chú.

Giống như tôi, thằng nhóc cũng mang một khuôn mặt buồn khổ.

Tôi xoa bóp lớp lông mềm trên mặt của nó, "Em làm sao mà khuôn mặt cũng buồn phiến thế?"

Bé nhím không lên tiếng, chỉ là ngơ ngác ngây ngốc nhìn tôi.

Tôi tự lẩm bẩm: "Không phải vì em nghe được chị sắp đi xem mắt cho nên sinh lòng ghen ghét chứ?"

Cơ thể con nhím bỗng nhiên cứng đờ.

Clm, đoán đúng?!

"Vậy...... Để chị giới thiệu cho em một bé nhím cái mà bạn thân chị nuôi?"

Nhím nhỏ dần dần tỉnh táo, ánh mắt từ đờ đẫn đến không thể tin đến tức giận.

Nó trợn mắt tròn xoe gầm thét với tôi vài tiếng, sau đó nâng chân trước lên, đạp nhẹ vào bụng tôi hai lần.

Bộ dáng nhe răng trợn mắt như đang muốn nói: Không muốn nhím cái! Không muốn nhím cái!

Thật ra, dáng vẻ tức giận của nhím con giống y như con cá nóc, trông rất đáng yêu.

Vì vậy tôi cố ý trêu chọc nói: "Em không thích nhím cái hả?"

Con nhím gật đầu, biểu cảm âm trầm như thành tinh.

"Thế nhím đực thì được không?"

Biểu cảm của nhím con đờ ra, sau đó mang vẻ mặt cuộc sống không còn gì lưu luyến, cuộn mình thành quả cầu gai.

Tôi không sợ hãi, cười ha hả.

Thằng nhóc nghe được điệu cười hoang dại của tôi, mới ý thức được bản thân vừa bị lừa, thả lỏng cơ thể, đôi mắt đen láy từ quả cầu gai lộ ra, nhìn tôi chằm chằm.

Hung hăng và tàn nhẫn, như muốn gϊếŧ người.

Tôi xoa bóp lỗ tai nhỏ của nó, "Chị luôn cảm thấy em nghe và hiểu những gì chị nói."

"Thật ra trước đây chị cũng từng gặp được một con nhím giống như em."

Nghe vậy, hai mắt thằng nhóc sáng rực lên.

Nó trở mình, nhảy nhót đến bên cạnh tôi, nháy mắt với tôi tỏ vẻ dễ thương, giống như đang nói "Kể tiếp đi", "Kể tiếp đi".

Hóa ra là một bé nhím nhỏ thích hóng hớt?

Tôi cười cười, tiếp tục nói: "Em ấy cũng rất đáng yêu, chị rất thích em ấy."

Tôi nhớ rất kỹ ngày đó, bởi vì ngày hôm đó xảy ra hai sự việc khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Chuyện thứ nhất, tôi nhặt được được một bé nhím nhỏ rất thông minh, giống như thành tinh luôn rồi vậy.

Chuyện thứ hai, ngày hôm đó thế mà Cố Ngạn trốn học.

Đúng vậy, là Cố Ngạn đó.

Nói đến mới thấy vận mệnh kỳ diệu làm sao, bạn học ngồi cũng bàn với tôi ba năm cấp hai và ba năm cấp ba, cuối cùng lại trở thành sếp của tôi!

Sự "may mắn" này , đúng là khó có được.

Tôi cảm thán một tiếng, quay đầu nhìn lại thấy nhím nhỏ mang vẻ mặt dương dương đắc ý, tràn đầy vui sướиɠ mỉm cười.

Tôi không nhịn được xoa khuôn mặt nhỏ đầy lông của nó, dở khóc dở cười nói: "Em cười ngây ngô gì thế?"