Chương 7
Con đường núi cô đơn, hai bên đường là những hàng cây xanh mướt, gió thổi qua lá cây, tiếng kêu xào xạc, hơi nóng của buổi chiều dường như đã giảm đi một chút.Màu đỏ của mặt trời chiều muộn ôm trọn cả đất trời, Doãn Đường Diêu đứng trong ánh nắng, mái tóc màu hạt dẻ ngang ngạnh, nhưng lại được ánh nắng chiều muộn chiếu thành vẻ dịu dàng.
"Cô đến đây làm gì?! "
Giọng nói anh hung tợn, trong mắt đầy hỏa khí.
Tiểu Mễ ngơ ngác ngồi trên mặt đất, đầu gối cô chầm chầm đứng thẳng lên, khuôn mặt rạng rỡ, trong đôi mắt đen láy dường như có sương mù, cô yên lặng nhìn anh, đôi mắt không nhấp nháy, có chút thất thần, có chút trống rỗng, dường như nghe không hiểu anh nói cái gì.
"Tôi hỏi cô đến đây làm gì?! "
Doãn Đường Diêu hét lên, tức giận nắm chặt bàn tay.Đã nói không muốn gặp cô, nhưng cô lại vẫn cứ đến, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn thấy bóng dáng đi bộ của cô trên con đường núi, lúc đầu anh định không mở cửa cho cô, kể cả cô có đợi bao nhiêu lâu trước cửa cũng không cho cô vào, nhưng mà, cô lại đột nhiên không đi nữa, như người mất hồn ngồi bên đường, cúi mặt ôm chặt đầu gối không biết có phải đang khóc hay không, anh vẫn không thèm quan tâm, tuy nhiên, cô lại ngồi đó hai giờ liền!
Cô ta đang giở trò gì đây?!
Doãn Đường Diêu nắm chặt vai cô, kéo cô dậy, trừng mắt nhìn:
"Này! Nói đi chứ! "
Bị anh cầm vai lắc mạnh, Tiểu Mễ dường như dần dần tỉnh lại, cô lắc đầu, cố gắng để bản thân tỉnh giấc lại khỏi ảo ảnh vừa rồi.Điều đó là không thể, đó là cô bị ảo giác, trước đây cô cũng thường nhìn nhầm, cố gắng hết sức chạy theo, nhưng rồi lại phát hiện ra đó là một ảo giác đáng buồn cười!
Còn Doãn Đường Diêu đứng trước mặt cô......
Mặc dù có chút hung dữ, có chút trẻ con, có chút vụng về, có chút thích bắt nạt cô, nhưng mà, cô có thể cảm thấy hơi ấm từ hơi thở của anh, có thể cảm thấy sự quan tâm sâu sắc từ trong ánh mắt của anh, dường như cũng có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim anh.
Lá cây trong làn gió của hoàng hôn xào xạc kêu.
Lại là ảo giác à?Cô dường như thật sự có thể nghe thấy tiếng trái tim đập, nhịp tim dịu dàng hơn cả làn gió nhẹ trong buổi hoàng hôn.....
"......Anh bị ốm à?"Hít một hơi, ánh mắt cô không còn thất thần nữa, quan tâm nhìn anh.
"Không."
"Đỡ hơn chút nào chưa?Là cảm cúm?Sốt?Đau bụng?Hay là dạ dày không khỏe?"
"Tôi không bị ốm! Cô nghe không hiểu à! "
Cô dường như thật sự nghe không hiểu, cô đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán anh.Bàn tay cô rất lạnh, giống hệt như bông tuyết rơi đầu mùa đông, bông tuyết bay vào trong người Doãn Đường Diêu, lành lạnh, làm anh giật mình.
"Này, hình như không bị sốt."Tiểu Mễ nở nụ cười, nụ cười rất nhẹ, cũng nhẹ như một bông hoa tuyết, "xin lỗi, anh luôn nói là không bị bệnh, cho nên em không tin lắm."
Doãn Đường Diêu cau có:"Tôi hỏi cô đến đây làm gì?! "
"Nhưng mà, hình như anh gầy đi một chút, sắc mặt cũng nhợt nhạt đi một chút, "Cô chăm chú nhìn anh, nghi ngờ nói, "Hay là có chỗ nào khác không thoải mái?"
"Mễ-----Ái----! "
"Có phải là.....tim....."Cô hốt hoảng mở to mắt, sợ hãi vì ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, "Có phải là tim có vấn đề không?! "
"Có phải cô mãi mãi nghe không hiểu lời tôi nói! "Doãn Đường Diêu giận dữ hét lên với cô, "Tôi nói tôi không bị bệnh! Tôi nói là tôi không muốn nghe thấy giọng nói của cô nữa, đừng có gặp tôi nữa! Cô hoàn toàn không hiểu à?! Cô là con ngốc à?! "
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn anh.
Ánh nắng hoàng hôn đỏ rực khắp nơi, con đường núi được bao phủ bởi một màu đỏ rực rỡ của buổi chiều tàn, cây cối hai bên đường trong làn gió nhẹ buổi tối xào xạc kêu, lá cây trong trong ánh nắng dịu dàng hình như say muốn đi ngủ rồi.
Một lúc lầu, đứng trước mặt anh, cô gật đầu nói:
"Vâng, nghe không hiều."
Câu trả lời thật là rõ ràng dứt khoát, Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô, không biết là có cảm tình hay là cuồn cười, giống hệt như một quả bóng bị gió thổi đột nhiên bị kim châm vào.
Cô cười khổ sở nói với anh:"Bởi vì em không định làm theo lời anh nói, cho nên, cứ coi như hoàn toàn nghe không hiểu là xong."
"Cô! "
"Muốn nói chuyện với anh, muốn lại nhìn thấy anh, muốn ở bên cạnh anh, muốn nhìn thấy anh cười, nhìn thấy anh vui, cho nên những lời nói đó của anh em cứ coi như hoàn toàn không hiểu."Ánh mắt trắng đen rõ ràng giống như dòng suối trong vắt, nụ cười trên môi cô có một chút run run, tuy nhiên vẫn nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không nhấp nháy.
Doãn Đường Diêu nổi cáu.
"Mẹ kiếp, cô coi mình là cái quái gì mà muốn làm gì thì làm! ""Tôi nói không muốn gặp cô là không muốn gặp cô! "
Cô yên lặng cười một lúc.
".....À."
Cúi đầu xuống, cô lấy từ trong túi xách của mình ra một quyển vở da mềm, cầm tay anh lên, đặt quyển vở vào trong lòng bàn tay anh:"đây là vở ghi toàn bộ bài học mấy hôm nay và một số tài liệu ôn tập, nửa tháng nữa là thi rồi, anh phải chú ý ôn tập mới được."
Anh trừng mắt nhìn quyển vở, bàn tay nắm chặt lại, quyển vở dường như đang bị bóp nát."
"Đừng! "Cô nhảy dựng lên, giống hệt như một con khỉ treo trên tay anh, dùng sức kéo, ôm chặt cánh tay của anh vào lòng, "Năn nỉ anh đấy, đừng như vậy, những nội dung này phải mất cả một buổi tối mới làm xong! Anh nhìn quầng thâm trên mắt em, có phải rất giống con gấu trúc không?Năn nỉ anh, nếu như lại thức thêm một đêm nữa là em sẽ bị bệnh đấy! "
"Cô là con ngốc?! "
"......Hả?"
"Quyển vở có vứt đi cũng không bị nát! Cô căng thẳng như thế làm gì! "
"......hả.....đúng rôi, ha ha."Cô xấu hổ cúi đầu, buông tay anh ra.
Khuôn mặt anh không biểu cảm:"Có lẽ nên xé nát nó ra mới phải."Nói rồi, hai tay anh cầm quyển vở lên, chỉ cần dùng sức.......
"Em sẽ về! "Tiểu Mễ hét lên, đôi tay giữ chặt tay anh lại, liên tục hét:"Em sẽ lập tức biến mất, anh đừng xé nó! "
Doãn Đường Diêu lạnh lùng:"Kể cả tôi xé nát nó, cô chép lại một lần nữa cũng được mà."Thì ra, cái mà cô gọi là tốt với anh, cũng có thể cảm thấy thức đêm rất khổ sở.
"Nhưng mà, như vậy anh sẽ phải đọc quyển vở này chậm mất một ngày."
"....."
"Hôm nay em về đây, ngày mai sẽ đến thăm anh, ngày kia cũng sẽ đến thăm anh, ở trường không biết chừng cũng có thể gặp anh.Nhưng mà, nếu như tối nay anh có thể đọc quyển vở này có lẽ sẽ nhớ thêm được một số kiến thức."Nụ cười cô dễ thương, đôi mắt cong cong, "hơn nữa, buổi tối em cũng sẽ có thời gian chuẩn bị thêm một số tài liệu ôn tập mới."
Trong buổi hoàng hôn.
Con đường núi chỉ có anh và cô.
Anh trừng mắt nhìn cô, dáng người cao lớn có chút gượng gạo.Không biết tại sao, khi anh đối diện với cô hình như rất nhiều lúc là trừng mắt nhìn cô, ngoài điều đó ra, anh ngốc nghếch không nghĩ ra còn biểu cảm nào khác cho phù hợp.
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt đôi tay to lớn của anh.
Đôi tay anh có chút nóng bỏng.
Bàn tay cô lạnh lẽo như làn mưa tối hôm qua.
Tiểu Mễ buông tay anh, xấu hổ vuốt vuốt tóc, ho lên một tiếng, nói với anh:"Thế.....em đi về đây, anh nhất định phải xem quyển vở này đấy nhé! "Nói xong, cô đeo túi xách lên, quay người chuẩn bị bước đi.
Anh trừng mắt nhìn bóng dáng của cô, mắt nhìn cô càng đi càng xa.
"Này! Đứng lại! "
Doãn Đường Diêu hét lên, tỏ vẻ bực bội.
Lần này cô rất nghe lời, ngoan ngoãn đứng lại, quay người nhìn anh:
"Sao vậy."
"Cô------"
"....."Cô chăm chú nhìn anh.
"Cô đến chỉ vì quyển vở này?! "
"Hả, không phải."
"Thế thì tại sao?"
"Em còn muốn biết bệnh tình của anh thế nào rồi."
"Đã nói với cô là tôi không có bệnh! ! "
"....À."Giống như người say luôn nói rằng mình không say, người điên nói rằng mình không điên, Tiểu Mễ thậm thụt nghĩ.
"Còn gì nữa không?! "Doãn Đường Diêu hung dữ nhìn cô.
"Còn gì nữa?...."Cô vuốt vuốt tóc, nghĩ giây lát, sau đó khuôn mặt đỏ lên một chút, "Còn nữa là...mấy ngày rồi không nhìn thấy anh, em....."
"Còn gì nữa?! "Anh ngắt lời cô, tiếp tục chất vấn.
Cô trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn anh:".....hết rồi."
"Muốn chết à! Còn gì nữa?! "
".....Cái đó......còn gì nữa đây?"
"Nghĩ đi! "
"....."Khổ sở nghĩ.....
"Nói đi! "
Cô khổ sở vuốt vuốt tóc:"Còn gì nữa, anh nói cho em biết được không?"Thật sự không nghĩ ra còn gì nữa.Trộm nhìn anh, wow, dáng vẻ anh thật đáng sợ, ánh mắt hình như đang phun lửa, hình như tức giận đến mức ngay sau đó sẽ định đánh cho cô một trận.
"Mễ----Ái----! "
Lại nữa rồi, mỗi khi anh nổi điển là cả tên cả họ của cô đều lôi ra, cô lùi lại một bước.
"Ha ha, xin lỗi, em lúc này đầu óc có chút trục trặc.....năn nỉ....anh nhắc nhở cho em biết được không?Một chút chút là được....."
Tiểu Mễ cười, trước ánh mắt đáng sợ của anh cô lại lùi lại một bước.
Doãn Đường Diêu hít sâu, muốn kiềm chế cơn giận, nhưng mà khi anh mở miệng ra lại là tiếng hét----
"Nó là ai?! "
"Ai?"
"Thằng đó là----ai----?! "Thật sự muốn gϊếŧ chết cô ta, gϊếŧ chết cô ta!
"À, anh nói Hạo Dương phải không?"
"......"Hạo Dương....gọi thật thân mật, trái tim Doãn Đường Diêu đột nhiên như co thắt lại.
Cô cẩn thận thăm dò anh, nhẹ nhàng nói:"Anh ghen à?"Sắc mặt anh có vẻ không thoải mái.
"Mẹ kiếp! Ai ghen chứ! "
"Ha ha, em nghĩ là anh sẽ không ngốc như vậy chứ."
Doãn Đường Diêu trừng mắt, anh hít thở sâu, nắm chặt tay, quyển vở trong tay đang kêu "sột soat" , nếu như đó là cổ của cô thì đã bị đứt cả chục lần rồi!
Tiểu Mễ mỉm cười:"Trịnh Hạo Dương là hàng xóm của em, em và anh ấy từ nhỏ đã quen biết nhau, hơn nữa luôn luôn là bạn học, cho nên có vẻ thân thuộc, chỉ vậy thôi."
"Nó thích cô."Ánh mắt thằng đó nhìn cô, hình như sẽ nuốt mất cô, khát vọng chiếm hữu mạnh mẽ đó hình như trong bán kính năm mươi mét đều có thể cảm nhận thấy.
"....Vâng."
"Cô biết?"Doãn Đường Diêu trợn mắt.
"Vâng."
"Thế cô------"Thế cô còn để cho nó tiếp cận cô, thế cô còn để nó dùng ánh mắt đó nhìn cô, thế cô còn để cho nó nắm tay cô bước đi trước mặt tôi! Doãn Đường Diêu có vẻ đau đớn.
"Cho nên, nếu như em thích anh ta, em sẽ không đến Thánh Du, cho nên, nếu như mười mấy năm không thể thích anh ta, thể thì sẽ không thể đột nhiên thay đổi, cho ênn, nếu như bởi vì anh ta mà tức giận, thì anh là một thằng ngốc."
Giọng nói cô rất nhẹ, nụ cười cũng rất nhẹ, ánh mắt nhìn anh, hình như anh thật sự là thằng ngốc số một thiên hạ.
Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn cô.
Tiểu Mễ an ủi:"Còn giận à?"
Doãn Đường Diêu tiếp tục trừng mắt nhìn cô.
Tiểu Mễ vuốt vuốt tóc, cũng trừng mắt nhìn anh:"Thế thì anh tiếp tục giận đi, em về đây."Quay người, cô đeo túi xách lên vẫy vẫy tay, cười nói, "Bye bye, nhớ buổi tối xem quyển vở nhé."
Ánh nắng chiều muộn như say.
Tiểu Mễ đã đi xa rồi.
Doãn Đường Diêu cúi đầu xuống, mở quyển vở đã nhàu nát ra, nét chữ trong đó rất đẹp, mỗi nét chữ đều viết rất cẩn thận, hình như người viết sợ người đọc nhìn không rõ ràng.
Quyển vở lật đến trang cuối.
Giữa trang có một hàng chữ----
"Nhất định phải nghiêm túc xem nhé, nếu không thi không đỗ sẽ rất ngốc rất ngốc, em sẽ cười anh đấy! "
Đáng ghét! Muốn chết à! Doãn Đường Diêu "bốp" đóng quyển vở lại, tức giận ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng dáng mặc váy trắng của Tiểu Mễ dần dần mất hút dưới con đường.Bầu trời đầy ánh nắng đỏ rực, bóng dáng của cô đột nhiên trong suốt, trong suốt như ở phía sau có một đôi cánh của thiên sứ.
° ° °
Buổi sáng.
Cửa lớp học bị một bàn chân đá vào!
Tiếng động manh làn cho các sinh viên lớp 2 Kinh Tế Ngoại Thương đều ngẩng đầu nhìn ra phía cửa lớp.Hừ, thực ra không cần nhìn, nhắm mắt lại cũng biết là kẻ đó chính là Doãn Đường Diêu.
Cánh cửa lật qua lật lại, vang lên tiếng "cách cách cách" đáng thương.Nhưng mà đôi tai Doãn Đường Diêu làm sao có thể nghe thấy, anh đang đeo earphone nghe nhạc, tìm đến chỗ ngồi phía cuối lớp.
"bộp----! "
Quyển vở vứt xuống trước mặt Tiểu Mễ, làm cô giật mình.Cô ngẩng đầu lên, nhìn Doãn Đường Diêu, trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ:"A, anh đến rồi, em nghĩ là mấy hôm nữa anh mới đến."
Doãn Đường Diêu không lộ biểu cảm ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cô:"Ở nhà rất chán."
"Quyển vở đã xem xong chưa?"
"Chưa."
".....Chưa?"Cô mở to miệng, "Tại sao lại không xem?"
"Vớ vẩn, cô bảo tôi xem thì tôi phải xem à, "Anh trừng mắt nhìn cô, "Tôi cứ không xem đấy! "
"Sẽ thi trượt đó, anh đã thi trượt ba môn rồi....."Cô than thở, để thêm một môn thi trượt nữa thì sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp đâu.
"Tôi không quan tâm."
"Nhưng mà....."
"Ai quan tâm thì tự nghĩ cách đi."Doãn Đường Diêu gục mặt xuống bàn bắt đầu ngủ.
Con lợn~~~~~~
Đồ ngốc~~~~~~
Dở hơi~~~~~~
Tiểu Mễ tức không thể lấy chân đá vào anh ta, tức chết đi được, hắn biết điểm yếu của cô?Đúng rồi, cô rất quan tâm, cô không muốn anh thi trượt sau đó bị người khác cười, nhưng mà dáng vẻ nhởn nhơ đó của anh thật đáng ghét!
"Này, đừng ngủ nữa! "Cô dùng sức đẩy mạnh người anh.
"Muốn chết à! "
"Anh không thể thi trượt, "Cô trộm nhìn anh, như thế muốn ngủ thì đừng đi học nữa."Từ hôm nay anh phải bắt đầu ôn bài, phải chăm chú nghe giảng! "
"Cô thật lắm chuyện! "Doãn Đường Diêu tức giận ngẩng đầu lên, cô đến trường là cô phải vui chứ, thật lắm điều.
"Em rất lắm chuyện, "Cô buồn bã, "Anh mà thật sự thi trượt thì làm thế nào..."
"Thế thì có làm sao, vẫn lấy được bằng tốt nghiệp, vẫn vào được công ty nhà tôi."Anh lạnh lùng, chẳng có khác biệt nào cả.
"Không được! "
".......?"
"Như thế anh sẽ bị chê cười, sẽ bị người ta nói là vì mẹ mà được vào công ty, người ta sẽ cười sau lưng anh."
"tôi không quan tâm."Anh lạnh lùng.Cô nhầm rồi, không có ai dám cười anh, ít nhất là trước mặt anh tất cả mọi người đều rất tôn kính anh, thế giới này đã yên định như vậy rồi.
"Em quan tâm! "Tiểu Mễ cắn chặt môi, nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh phải là người xuất sắc nhất."Từ nhỏ đến lớn, anh luôn giỏi giang làm cho mọi người phải ngưỡng mộ.
Doãn Đường Diêu lười biếng nhìn cô:"Tùy cô, ai quan tâm thì đi mà cố gắng."Nói rồi, anh lại gục mặt xuống bàn để ngủ.
"Này~~~~"Cô tiếp tục dùng sức đẩy anh, "đừng ngủ nữa, kể cả em có cố gắng hơn nữa, một con lợn cũng không thể thi đỗ được."
"Cốp----! "
Một cái gõ mạnh vào trán cô!
Doãn Đường Diêu sắc mặt đầy vể u ám:"Gần đây càng ngày càng khoa trương rồi đấy."Mẹ kiếp, thật là đã xơi tái anh rồi đúng không!
"Đâu có...."Cô đau đớn xoa trán, uất ức nói."Em sẽ cố gắng giúp anh thi đỗ, nhưng mà anh cũng phải đóng góp một phần chứ, sao lại như vậy...."
"Muốn chết! "Anh giơ tay lên uy hϊếp.
"Ha ha, "Cô nắm chặt cánh tay anh, nở một nụ cười dễ thương, "năn nỉ anh đấy, hợp tác một chút đi, không vất vả lắm đâu, rất dễ thi đỗ mà."
"Có lợi gì không?"
"Hả?"
"Tôi hỏi cô có lợi gì đây, nếu không thì tại sao phải hợp tác?"Đang nói, Doãn Đường Diêu đột nhiên nhận ra một ánh mắt u ám, anh ngẩng đầu nhìn ánh mắt đó, cách một đoạn, Doãn Đường Diêu và Trịnh Hạo Dương đang trừng mắt nhìn nhau.
"Lợi là anh sẽ có thể thi đỗ mà, ha ha."
"Không đủ."
"Hả?....."Tiểu Mễ há miệng.
Doãn Đường Diêu đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên làn môi đang kinh ngạc của cô, nụ hôn đó thời gian rất ngắn nhưng mang theo mùi vị của sự thị uy.
"Anh----! "Cô hoang mang đẩy anh ra, nhìn trước nhìn sau.Phù, may mà ngồi bàn cuối, các bạn trong lớp đều không nhìn thấy.Ngoại trừ....ngoại trừ Trịnh Hạo Dương, anh im lặng nhìn cô, ánh mắt đau đớn, anh, hình như đã nhìn thấy tất cả.
"Kể cả hôn cũng chưa đủ."Doãn Đường Diêu kéo mặt cô quay lại về phía mình, để cô chỉ có thể nhìn anh, "Tôi muốn quà tặng."
"Hả.....?Quà tặng?"Cô ngơ ngác nghe, trong giây lát quên mất Trịnh Hạo Dương.
"Nếu như thi đỗ, cô phải mua quà cho tôi, đồng ý không?"
"À, "Cô vuốt vuốt tóc, cũng được, chỉ cần anh thi đỗ là được, "anh muốn cái gì?"
"Không biết."
"Không biêt?! "Cô trợn tròn mắt, "Thế em tặng anh cái gì đây?"
"Vớ vẩn! Nếu như biết trước là cái gì thì còn ý nghĩa gì nữa! "Anh tức tối, trừng mắt nhìn cô, "chỉ cần cô nhớ là được."
"À, ha ha."Cô xấu hổ cười."được thôi, em đồng ý."
"Ừ."
Doãn Đường Diêu lại gục mặt xuống bàn ngủ.
"Sao anh lại ngủ nữa thế?Vừa rồi không phải nói là....."Cô ngơ ngác nó, con.......con lợn này.
"Dù sao cũng chỉ cần thi đỗ là được mà, đừng nhiều chuyện nữa! "
"Nhưng mà....."
"Im miệng, cô nói nữa là môn nào tôi cũng để giấy trắng cho cô xem! "
Tiểu Mễ cười gượng, Mẹ ơi, đây là thế giới nào vậy, rõ ràng là sợ anh thi trượt chứ không phải cô thì trượt.Cứ như vậy, cả một buổi sáng, anh cứ ngủ gục, cô không nhịn được nghi ngờ sự đồng ý của anh chỉ là kế hoãn binh mà thôi.
° ° °
Nhưng mà, thực tế chứng minh la Tiểu Mễ đã sai.
Những ngày tiếp theo, Doãn Đường Diêu lại thật sự bắt đầu "học" rồi! Anh ngày nào cũng đi học, mặc dù thời gian ngủ nhiều hơn thời gian nghe giảng, anh ngày nào cũng cùng cô lên thư viện, mặc dù tiếng ngáy của anh luôn làm các sinh viên khác quay mặt lại khó chịu, ngày nào anh cũng để cô chỉ bảo học tập, mặc dù không chịu xem vở ghi và sách, chỉ đồng ý nghe tiếng nói của cô, cả một buổi tối nói hết cả nước bọt, còn anh vẫn là một bộ mặt buồn ngủ.
Anh ta thật sự là một con lợn đầu thai!
Tiểu Mễ đã n lần hận không thể nắm tóc anh đá cho mấy cái, ngủ! ngủ! ngủ! tại sao lại cứ ngủ như vậy!
Nhưng mà----
Anh ngủ thật ngon, đôi môi mím lại, gục mặt xuống bàn ngủ giống như một đứa trẻ.
Đang mất hồn nhìn Doãn Đường Diêu ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình.
Cô sững người quay mặt lại.
À, vẫn là Trịnh Hạo Dương.
Anh vẫn luôn luôn như vậy, thường xuất hiện ở những nơi cô thường đến, dùng ánh mắt lạnh lẽo đó theo dõi cô.
Tiểu Mễ cúi xuống, cố gắng không để tâm đến sự bất an trong lòng, đưa ánh mắt trở lại quyển sách trên bàn.
Mùa hè đã đến, thời tiết càng ngày càng nóng.
Trong một ngày tưởng như nóng nhất mùa he, kỳ thi cuối năm cuối cùng cũng kết thúc.Khi Tiểu Mễ nộp bài đi ra khỏi phòng thi, Doãn Đường Diêu đã ở trong bóng cây bên ngoài chờ bốn mươi phút.
"Anh nộp giấy trắng à?"Cô kinh ngạc hỏi.
"Không phải."
"Đánh dấu lung tung à?"
"Không phải."
"Thế tại sao lại nộp bài sớm như vậy! "Cô trừng mắt nhìn anh, "Kể cả không thể làm được cũng phải trả lời hết, chỉ cần chuông kết thúc vẫn chưa kêu, thì phải không ngừng bút viết viết viết viết viết! Em chưa nói với anh à?! "
Doãn Đường Diêu vừa giận vừa cười nhìn cô.Con nhỏ này, trước đây hình như dịu dàng nghe lời, sao bây giờ lại khoa trương to mồm như vậy nhỉ.
Nhưng mà.....
Hình như thế này có vẻ dễ thương hơn.
"Cười cái gì, anh còn cười được à! "Cô tức giận sôi người, "thi trượt thì làm thế nào! "
"Đi thôi, tôi đói rồi."Ánh mắt dữ tợn của anh ra lệnh cho cô im lặng, sau đó anh khoác vai cô, đi về phía nhà ăn Quế Viên."Hôm nay muốn ăn cá sốt."
Con lợn-----!
Tiểu Mễ hai mắt tối sầm lại, chán chường.
Vài ngày sau, có sinh viên từ phòng thầy chủ nhiệm lấy về bảng kết quả, khi truyền đến tay Tiểu Mễ, cô kinh ngạc.Dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi mắt, cô thật sự muốn cúi hẳn xuống bàn dùng kính hiển vi để nhìn!
Cái này.....
Không có nhầm lẫn gì chứ!
Kỳ thi cuối năm có tất cả năm môn, môn nào kết quả cao nhất cũng là một cái tên! Cái tên đó lại là-----
Doãn! Đường! Diêu!
"Anh mua chuộc thầy giáo đúng không?"Kéo Doãn Đường Diêu ra một góc cây vắng bóng người, Tiểu Mễ thì thầm hỏi anh, "Anh mua chuộc tất cả các giáo viên?"
Doãn Đường Diêu dựa lưng vào gốc cây, gầm gừ:"Muốn chết à! "
"Anh làm thế này thì khoa trương quá! Chỉ cần xin thầy giáo cho anh đủ điểm là được, tại sao lại làm giả kết quả thế này?"Cô gắt gỏng, "Thật là ngốc như một con lợn! "
Anh hét lên:"Này! Đây là tôi tự làm! Hơn nữa tôi đã cảnh cáo cô, để tôi nghe thấy cô nói 'lợn' nữa là tôi cho cô ăn đòn! "
"Anh tự làm?....."Cô đưa tay lên trán.
"Ừ."
"Anh cho rằng tôi là lợn à?"Cô ngơ ngác nhìn anh, "Kể cả là lợn, cũng không thể tin được."
° ° °
Một tiếng kêu vang lên từ trong sân trường.
Cánh cửa thủy tinh của cửa hàng được đẩy ra, hơi lạnh của không khí tỏa ra khắp nơi, khác hẳn với không khí nóng nực bên ngoài, thật thoải mái.
Cô gái bán hàng mỉm cười với hai vị khách.
Có lẽ là sinh viên, nam sinh vừa cao vừa đẹp trai lóa mắt như ánh nắng mùa hè, trên mũi đeo một chiếc khuyên kim cương làm cho anh có vẻ trở nên dữ dằn hơn, nữ sinh có đôi mắt to tròn, mái tóc ngắn, dáng vẻ vô cùng dễ thương, chỉ là không biết tại sao trên trán lại đỏ lừng lên như vừa bị ai đó gõ mạnh vào.
"Này! Quà tặng vẫn chưa chuẩn bị xong à?"Doãn Đường Diêu cáu gắt nhìn Tiểu Mễ, đáng ghét, cô đã nhận lời, kết quả là chẳng có gì cả, bây giờ mới kéo anh đi mua.
"Ha ha."
"Cô còn dám cười! "
Tiểu Mễ vuốt vuốt tóc:"Thực ra em đã biết mua gì rồi, chỉ là cái này em một mình không dễ mua được thứ phù hợp."
"Cái gì?"
"Ha ha, "Cô kéo tay anh lại gần gian trưng bày, trên gian hàng đẹp mắt đó bày rất nhiều đôi giày da nam, "nghe nói giày của nhãn hiệu này chất lượng rất tố."
"Giày?"Doãn Đường Diêu ngơ ngác, "tại sao lại mua giày?"Tôi nghĩ là cô sẽ mua cho tôi món quà gì lãng mạn một chút chứ.
"Xin hỏi, ở đây đôi giày chắc chắn nhất là đôi nào?"Tiểu Mễ hỏi nhân viên bán hàng.
"Chắc chắn nhất?"Nhân viên bán hàng ngơ ngác, thường xuyên có người hỏi loại nào là thịnh hành nhất, loại nào đi vào thoải mái nhất, còn rất ít có người hỏi loại nào chắc chắn nhất.
"Vâng, "Tiểu Mễ cười, "cái loại mà thường xuyên đá vào cửa mà cũng không bị hỏng ấy, lại không làm chân bị đau."Cô quay đầu nhìn Doãn Đường Diêu, thậm thụt cười, "Thường xuyên đá cửa lớp, chân có lẽ cũng sẽ bị đau nhỉ, cho nên mua một đôi giày chắc chắn tặng anh là hợp nhất."
"....."
"Có thích không?"Cô lắc lắc tay anh.
"không thích! "
"Tại sao vậy?"Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, "Em nghĩ rất lâu mới nghĩ ra món quà phù hợp nhất này đấy."
"Mẹ kiếp! "Doãn Đường Diêu nghiêm mặt, "kể cả không muốn tôi đá cửa thì cũng không cần dùng cái trò này chứ! "
"Hả---"Tiểu Mễ chớp chớp mắt, "bây giờ có chút tin rằng kết quả thi của anh là thật rồi."Thì ra anh cũng không ngốc đến như vậy.
"Cốp! "
Cái cốc thứ năm trong ngày lên trán cô!
Doãn Đường Diêu tức giận giơ tay lên, trong lòng là một mùi vị không diễn tả được, nhìn cái trán đỏ lựng của cô muốn giúp cô xoa xoa, nhưng mà, con nhỏ đáng ghét này!
"Tức giận à?"Tiểu Mễ cẩn thận nhìn anh, "Đùa với anh chút ấy mà."
Anh mím chặt môi không nói.
"Đừng có nhỏ nhen như vậy mà, ha ha, "Cô cười dịu dàng nói, "thực ra, quà tặng em đã chuẩn bị xong rồi, nhưng mà không định hôm này tặng anh."
"Lại lừa tôi à! "Anh gầm gừ, "Cô thực ra đã quên rồi đúng không! "
"Không phải."
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, mỉm cười.
"Bởi vì thứ bảy mới là sinh nhật anh, em muốn hôm đó mới tặng quà cho anh."
Doãn Đường Diêu run người:"Làm sao cô...."Anh chưa từng cho ai biết về sinh nhật của mình, anh chưa từng tổ chức sinh nhật.
"Xin lỗi, em cũng sơ ý mà biết được."Cô nhẹ giọng nói.Nếu như anh không muốn cho cô biết, như vậy nhất định có lý do.
Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, hít thở một hơi dài, nói:"Thứ bảy tặng quà cho tôi."Hôm đó, để cho bản thân không còn một mình nữa vậy.
"Vâng! "
Tiểu Mễ vui vẻ lắc lắc tay anh, nụ cười tươi như hoa nở.
° ° °
Sau kỳ thi cuối nắm, nghỉ hè cũng bắt đầu.
Uy Quả Quả đã mua vé tàu, nhưng không nỡ rời đi, cô ôm chặt lấy Tiểu Mễ và Thành Quyên, hứa rằng học kỳ mới sẽ mang rất nhiều đồ ắn ngon đến, rồi vui vẻ ra đi.Dương Khả Vi lại yên lặng rời khỏi ký túc xá, có người nói hình như một công ty người mẫu nào đó quan tâm đến cô, nhân kỳ nghỉ hè sẽ luyện tập bước đi.
Thành Quyên không đi, bởi vì kỳ nghỉ hè ký túc xá vẫn phải có người trực ban, cô Thành ở đâu, nhà của cô cũng ở đó.Tiểu Mễ cũng ở lại Thánh Du.Với cô mà nói, ở đâu cũng như nhau, bố cô phải mấy tháng sau mới về nước.
Lầu 5 Phong Viên trở nên yên tĩnh, bước trên hành lang có thể nghe thấy tiếng chân vọng lên.Thời tiết nóng như lửa đốt, Tiểu Mễ dành rất nhiều thời gian trong ký túc bật quạt đọc sách viết nhật ký.Còn Thành Quyên bắt đầu cuộc sống làm việc, ngày nào cũng rất muộn mới quay về.Ký túc xá thường xuyên yên lặng chỉ có mỗi một mình Tiểu Mễ, cũng không thể ngày nào cũng đi chơi cùng Doãn Đường Diêu, cho nên sự tiếp xúc của cô và cô Thành cũng trở nên nhiều hơn.
Tiểu Mễ luôn luôn vui vẻ kể những việc thú vị.
Cô Thành luôn luôn hiền từ mỉm cười nghe cô nói.
Tiểu Mễ nói một lúc rồi yên lặng, ngơ ngác say sưa, say sưa nhìn lên bức tường trắng một hồi lâu.
Cô Thành sẽ chống tay xuống, ngồi dậy đi lấy một bát chè đậu xanh mát cho cô uống.
Đợi một lúc, Tiểu Mễ uống xong bát chè đậu xanh lại bát đầu kể tiếp những chuyện thú vị.
Cô Thành lại bắt đầu im lặng ngồi nghe.
Thời gian cứ thế trôi đi, chớp mắt đã là thứ năm.
Chập tối hôm đó, Tiểu Mễ vừa cùng Doãn Đường Diêu chia tay trước cửa ký túc, vẫn chưa kịp đi vào phòng của cô Thành, di động đã kêu lên.
Cô mỉm cười, đồ ngốc, cô sẽ không quên ngày kia sẽ tặng quà cho anh.
"A lô"
"Tôi là mẹ của Diêu."
Giọng nói bên đầu dây cao nhã mà uy nghi.
Tiểu Mễ sững người trong giây lát.
° ° °
"Cô là Mễ Ái phải không?"
Trong chiếc xe sang trọng rất thoải mái và sạch sẽ, nhưng không lãng mạn như trên phim.Doãn Triệu Man mặc một chiếc váy màu gạo, trên người không đeo trang sức nào, da dẻ của bà như ngọc, một đôi mắt như sương đêm chầm chầm nhìn sang Tiểu Mễ ngồi bên cạnh.
"Vâng, chào cô ạ."
Tiểu Mễ chưa từng gặp một người phụ nữ nào đẹp như vậy, chỉ cần nhìn bà là cũng cảm thấy thời gian như ngừng lại, mặc dù biết rằng cứ nhìn thẳng vào bà như vậy là không lễ phép, nhưng mà ánh mắt của cô không thể rời khỏi người bà.
Doãn Triệu Man nhìn Tiểu Mễ hồi lâu, vài phút không nói gì.Tiểu Mễ rất nghi hoặc, cô ấy đến đây chỉ là xem mình thế nào thôi à?
"Cô rất trắng trợn."Doãn Triệu Man nhẹ giọng nói, giọng nói không ăn nhập với sự nhu nhã bên ngoài.
"Dạ?"Tiểu Mễ giật mình.
"Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào người lớn như vậy, một chút giáo dưỡng cũng không có."
"À, "Tiểu Mễ nghiêng đầu, "xin lỗi cô.Nhưng mà, không có ai nói với cô à?"
"......?"
"Cô quá đẹp, đẹp đến mức có thể làm người ta quên đi rất nhiều điều."Tiểu Mễ xấu hổ cười.
"Cô dùng những lời ngọt ngào này để tiếp cận Diêu phải không, bởi vì nó là một đứa trẻ ngây ngô, cô luôn dùng những lời ngọt ngào như vậy để mê hoặc nó phải không?"Doãn Triệu Man lạnh lùng.
Tiểu Mễ sửng sốt mở to mắt.
"Những đứa con gái bên cạnh Diêu tôi đã gặp một sô, có người ngây thơ, có người huênh hoang, có người cố tình làm ra vẻ, có người thâm độc.Nhưng mà, họ đều không thể làm cho Diêu động lòng."Doãn Đường Diêu lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt dò xét, "Nhưng cô lại rất tài giỏi, lại có thể làm cho Diêu yêu cô, thậm chí muốn chính thức giới thiệu cô cho tôi."
Tiểu Mễ ngơ ngác.
"Thì ra, cái cô có chỉ là lời nói ngọt ngào.Những lời nói này, cô có thể làm động lòng Diêu, nhưng đừng hòng tác động đến tôi."
Trong xe lạnh lẽo.
Hít thở một hơi dài, Tiểu Mễ cười gượng:"Thưa cô, tại sao cô không phân biệt đâu là lời nói thật lòng, đâu là lời nịnh hót?Vừa rồi cháu lừa cô à, lẽ nào nhìn thấy cái đẹp mà không tán thưởng, mới là thành thật hay sao?"
"Lòng người không giống nhau."
"Lòng người?"
"Thành thật sẽ không có bất cứ dã tâm nào, còn lời nịnh hót để muốn đạt được mục đích của mình."Doãn Triệu Man trầm giọng, "Tại sao cô lại chuyển đến Thánh Du?"
Tiểu Mễ sửng sốt.
"Tôi đã xem qua rồi, học bạ của cô ở Thanh Viễn không vi phạm kỷ luật gì, không phải phạm phải lỗi lầm gì mới chuyển đến Thánh Du.Cô hãy cho tôi biết nguyên nhân, tai sao cô chuyển đến Thánh DU?"
Tiểu Mễ cứng người như một pho tượng.
"Hơn nữa, tại sao lại muốn chuyển đến lớp học của Diêu?Trưởng phòng quản lý sinh viên của Thánh Du nói, khi đó có một nữ sinh từ Thanh Viễn muốn tìm hiểu về lý lịch của Diêu.Nữ sinh đó là cô phải không?"
Doãn Triệu Man chăm chú nhìn cô:"Cho tôi biết, tại sao lại muốn tiếp cận với Diêu?"
Tiểu Mễ cắn chặt môi, sắc môi dần dần nhợt nhạt.
Không khí lạnh trong xe có âm thanh tĩnh lặng.....
Cô nói không nên lời, trong đầu như hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
"Cô cảm thấy.....cháu vì cái gì đây?"
Tiểu Mễ cuối cùng cũng nói nên lời, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi.Không, cô không thể để Doãn Đường DIêu biết nguyên nhân của mình, như thế cô sẽ không còn có cơ hội ở bên cạnh anh nữa.
Doãn Triệu Man ánh mắt lạnh lùng:
Tôi không đồng ý cho cô ở bên cạnh Diêu, cô cũng sẽ không có khả năng được chia bất cứ tài sản nào, cho nên, cô hãy ra đi."
"Tài sản?Cô nói tài sản ư?"Tiểu Mễ thở ra một hơi, nụ cười trong giây lát hoàn toàn hiện lên trên mặt cô."Vâng, cháu biết phải làm như thế nào."
Doãn Triệu Man khom vai, không hiểu tại sao cô gái đó lại cười vui vẻ đến như vậy.
Tiểu Mễ nhìn bà nói:"Cô hãy yên tâm."