Chương 3: Cắn anh một cái

Mạnh Lễ được Liễu Nhứ liếʍ thoải mái vô cùng, tinh thần phấn chấn. Trong lòng anh thầm nghĩ có nên tranh thủ ngày hôm nay bình phục, tìm một cô gái còn trinh tới phá trinh người ta hay không.

Mạnh Lễ đang suy nghĩ xem mình nên tìm loại phụ nữ nào để phá trinh thì tốt.

Thanh thuần...

Quyến rũ...

Hoặc có thể là cả hai.

Ngay tại khi anh đang suy nghĩ đến vô cùng khoái chí thì Liễu Nhứ ở bên dưới bỗng nhiên lẩm bẩm một câu: “Tiêu Bạch, anh là tên khốn kiếp, em ghét anh!”

Nói xong, cô há miệng, hung hăng cắn lên dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Lễ một cái.

"Hừ..." Người đàn ông đang hưởng thụ đột nhiên phát ra một tiếng khịt mũi.

Mạnh Lễ chỉ cảm thấy dưới hông tê rần, côn ŧᏂịŧ mới vừa rồi còn đang cứng rắn lập tức mềm nhũn ra.

"Chết tiệt!"

Anh cau mày, nhỏ giọng chửi rủa một câu, tức giận đẩy Liễu Nhứ ra.

Mạnh Lễ cúi đầu cẩn thận kiểm tra bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình, mặc dù không rách da chảy máu, nhưng trên dươиɠ ѵậŧ của anh lúc này lưu lại một dấu răng vô cùng rõ ràng.

Anh nhẹ nhàng dùng tay bóp bóp hai lần, dươиɠ ѵậŧ vẫn mềm nhũn, không có chút phản ứng nào.

Anh lại quay trở lại trạng thái không cứng lên nổi lúc trước rồi, thậm chí có thể nói là còn nghiêm trọng hơn.

Mạnh Lễ tức đến xanh mét cả mặt mày, anh tùy tiện khoác tấm khăn tắm, lập tức lấy điện thoại di động gọi cảnh sát.

Chết tiệt!

Anh nhất định phải khiến người phụ nữ điên tự nhiên đột nhập vào nhà anh này phải trả giá!

Mười lăm phút sau, cảnh sát đến.

Mạnh Lễ tố cáo Liễu Nhứ tự ý xông vào nhà mình, thực hiện hành vi bỉ ổi với mình, rồi lại còn cố tình làm mình bị thương.

Sau đó, cả hai bị đưa đến đồn cảnh sát, Mạnh Lễ nộp đơn xin đi kiểm tra sức khỏe, còn đệ đơn kiện.

Liễu Nhứ say khướt còn đang rơi vào trong sương mù, đến bây giờ vẫn còn không biết tại sao cô lại lên xe cảnh sát.

Nàng rất yên tĩnh, không hề ồn ào, để mặc cảnh sát đưa cô đi.

Khi đến cổng đồn cảnh sát, cô nhận ra huy hiệu biểu tượng trên cổng chính thì mới biết mình đang ở đồn cảnh sát. Cô lập tức quay sang hỏi hai vị cảnh sát đang áp giải mình: "Chú cảnh sát, tại sao chú lại bắt tôi?"

Dáng vẻ của Liễu Nhữ rất ngây thơ và vô hại, hơn nữa suốt dọc đường đều vô cùng yên tĩnh. Nói thật, cảnh sát cũng không tin cô là tội phạm.

Nhưng mà có rất nhiều nghi phạm hình sự có vẻ ngoài trong sáng và ngây thơ, thế nhưng lại làm ra được những chuyện táng tận lương tâm.

Việc có phạm tội hay không không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài, cảnh sát bọn họ chỉ tin vào bằng chứng và sự thật.

Liễu Nhứ uống say, cảnh sát hỏi cô mấy vấn đề, đều là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Vì để việc lấy lời khai diễn ra thuận lợi hơn, cảnh sát cho Liễu Nhứ uống thuốc giải rượu.

Nửa giờ sau, thuốc phát huy tác dụng, Liễu Nhứ bắt đầu tỉnh táo trở lại.

Sau khi tỉnh lại, cô nhìn xung quanh một lúc, đã hoàn toàn nhận ra rằng mình đã bị đưa đến đồn cảnh sát.

Nhìn hai người cảnh sát đối diện vô cùng lạnh lùng, trong lòng Liễu Nhứ cảm thấy hơi sợ hãi.

Cô quay đầu nhìn Mạnh Lễ sắc mặt tái nhợt ngồi một bên, sau đó lại nhìn hai cảnh sát trước mặt, yếu ớt hỏi: “Xin hỏi, tôi phạm tội gì thế?”

Cảnh sát A: “Vị tiên sinh này là người đã gọi điện báo cảnh sát, nói cô tự ý xông vào nhà của anh ấy, quấy rối anh ấy, sau đó còn cố tình làm anh ấy bị thương.”

Liễu Nhứ cố gắng hết sức để nhớ lại những gì đã xảy ra cách đây không lâu, Cù Dương đưa cô trở lại tiểu khu, sau đó cô đi vào hành lang, tới chỗ thang máy. Thang máy tới, cô mở cửa đi vào... sau đó, những cảnh tượng tiếp theo bắt đầu hiện lên rõ ràng trong đầu cô.

Nghĩ đến cảnh cô ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của một người đàn ông xa lạ vào miệng rồi liếʍ láp như thế, Liễu Nhứ mặt đỏ tới tận mang tai, thực sự không dám nghĩ tới nữa.

Cô lấy chìa khóa nhà ra, để lên bàn, ngượng ngùng giải thích: “Hình như tôi đi nhầm tầng, mở nhầm cửa, chứ tôi không cố tình xông vào nhà của vị tiên sinh này.”

Đi nhầm tầng?

Hai cảnh sát nhìn nhau, sau đó bắt đầu đặt ra câu hỏi.

Cảnh sát A hỏi Liễu Nhứ: “Vậy cô sống ở đâu?”

“Tòa số 10 của tiểu khu Hoa Uyển, phòng 801.”

Cảnh sát B hỏi Mạnh Lễ: “Còn anh? Anh sống ở đâu?”

“Tòa số 10 của tiểu khu Hoa Uyển, phòng 901.”

Cảnh sát A lại hỏi Liễu Nhứ: “Cô có chắc là cô đã mở cửa nhà vị tiên sinh này bằng chìa khóa nhà mình không?”

Liễu Nhứ gật đầu: "Đúng thế."

Mạnh Lễ không tin, anh trừng mắt nhìn Liễu Nhứ: “Vớ vẩn, chìa khóa nhà cô làm sao có thể mở được cửa nhà tôi? Đúng là đồ điên, tôi dám chắc cô cố tình xông vào nhà tôi để thực hiện hành vi đồi trụy!”

Cảnh sát B trấn an Mạnh Lễ: “Anh đừng kích động, chờ chúng tôi hỏi xong thì sẽ tiến hành kiểm tra.”

Cảnh sát A lại hỏi Liễu Nhứ: “Vị tiên sinh này nói sau khi cô đột nhập vào nhà anh ấy thì tiến hành hành vi bỉ ổi với anh ấy, còn cắn... thứ đó của anh ấy bị thương, chuyện này là thật sao?”

Liễu Nhứ xấu hổ gục đầu xuống, ấp úng nói: “Lúc đó tôi uống say, cứ tưởng là về đến nhà mình rồi, cho rằng vị tiên sinh đây là bạn của tôi, thế nên mới... Lúc đầu tôi còn nghĩ là mình đang mơ, trong mơ có cắn người thì cũng sẽ không đau, thế nên tôi mới cắn anh ấy một cái...”