Chương 47

Mặc dù nghe Thanh Nhã nói không tức giận, cũng không trách nàng nhưng Hồ Nguyệt Nghi vẫn lo lắng. Chỉ là, nàng tuy sợ bị trách vẫn ngoan ngoãn nghe lời Thanh Nhã hóa trở lại nhân hình.

Hồ Nguyệt Nghi sợ rằng bản thân nhìn thấy vẻ mặt khổ tâm của Thanh Nhã, vì vậy nàng không đợi Thanh Nhã lên tiếng hỏi liền thành thật nhận lỗi.

"Thật xin lỗi" Hồ Nguyệt Nghi nhỏ giọng nói với Thanh Nhã. Giờ phút này, nàng không dám ngẩn đầu nhìn sắc mặt Thanh Nhã mà lại ủ rũ gục đầu nhìn vào mặt đất hết như một tiểu hồ ly làm sai việc đang gục đầu nhận lỗi.

Thanh Nhã nhìn thấy hồ ly nhỏ như thế ngoan tâm tình đã bị làm mềm lại càng thêm mềm ra thành một bãi thủy.

Nàng đứng trước mặt Hồ Nguyệt Nghi khoanh hai tay lại trước ngực, bộ dáng nhìn như trưởng bối đang muốn trách tội hậu bối làm sai chuyện.

Khóe miệng Thanh Nhã hơi hơi cong lên nhưng giọng nói lại đầy nghiêm nghị lên tiếng.

"Nàng sai ở chỗ nào?"

Hồ Nguyệt Nghi cuối đầu nên không thấy được vẻ mặt hơi mỉm cười của Thanh Nhã, nếu nàng thấy được Hồ Nguyệt Nghi chắc chắn sẽ không như thế sợ trước sợ sau, chỉ là, nàng không nhìn thấy a cho nên khi nghe giọng nói của nàng ấy Hồ Nguyệt Nghi lại tưởng rằng Thanh Nhã tức giận. Hồ Nguyệt Nghi luống cuống, ấp a ấp úng tìm kiếm từ ngữ để giải thích thật rõ ràng cho Thanh Nhã nghe.

"Lần trước cùng nàng ở bí cảnh Tu La ta có mơ hồ cảm nhận một tầng nhàn nhạt ma khí trên người nàng. Nhưng ta cũng chưa chắc chắn lắm, cho đến hôm nay, khi nhìn thấy lệnh bài đó, ta mới biết nàng bị Đế Long gài bẫy."

"Lệnh bài hắn ta đưa cho nàng có chứa ma khí của tả hộ pháp ma giới Bạch Tuyết Vận. Ma khí của nàng ta có thể khiến người cầm phải lệnh bài mất đi lý trí, tình nguyện để ma khí ăn mòn thân thể mà nhập ma."

"Theo như mức độ ma khí trong cơ thể nàng, ta biết nàng đã giữ khối lệnh bài kia rất lâu, nhưng vì nàng mang dòng máu hoàng tộc Tu La nên mới có khả năng khắc chế không bị ma khí ảnh hưởng. Dù đã giúp nàng lấy hết ma khó ra ngoài, ta vẫn thật lo lắng nàng có di chứng ảnh hưởng cho nên mới muốn giúp nàng nhanh chóng độ khí. Có như vậy, nếu ma khí kia thật sự có cái gì tổn hại đến nàng, nàng cũng có thể hấp thụ ngược lại chúng."

" Ta...ta không nói cho nàng nghe hậu quả của việc này cũng là sợ nàng lo lắng cho ta mà không muốn thực hiện. Vì vậy....ta không muốn nói"

Thanh âm Hồ Nguyệt Nghi lúc đầu rất bình thường vì nàng muốn giải thích cho Thanh Nhã hiểu được ý đồ của kẻ thù. Nhưng càng nói thanh âm lại nhỏ lại, đến cái câu cuối cùng thì giọng nói đã không còn nghe thấy được.

Hồ Nguyệt Nghi thật tâm sợ hãi Thanh Nhã tức giận, tức giận vì bản thân nàng làm nàng ấy lo lắng.

Nhưng mà, thà rằng nàng ấy giận nàng...còn hơn để nàng ấy tiếp tục bị hãm hại.

Thanh Nhã chịu phải tổn thương Hồ Nguyệt Nghi là người đau lòng nhất.

Đời trước nàng vô năng chỉ biết để Thanh Nhã bảo hộ.

Còn đời này....

Nàng thật cường đại a.

Trên khắp thiên địa này không chừng cũng không ai có đủ dũng cảm cùng nàng đối kháng. Đương nhiên là phải loại trừ nữ nhân Âm Trì kia.

Từ nhỏ đến khi trưởng thành Hồ Nguyệt Nghi luôn cố gắng tu luyện, nàng mong muốn bản thân không bị ức hϊếp, cũng muốn có đủ thực lực bảo vệ những người thân của nàng.

Chỉ là, lúc trước Hồ Nguyệt Nghi không có ai để bảo vệ.

Còn bây giờ đã khác!

Nàng phải bảo hộ Thanh Nhã, nàng muốn thay nàng ấy dọn hết những cái gai nhọn trên con đường phía trước. Muốn Thanh Nhã thuận lợi từng bước phi thăng.