Chương 41

"Xin giúp đỡ? Đời sau? Ngươi là tổ tiên của ta?" Thanh Nhã hơi chút cảnh giác với lời nói của người này, nhưng khi nghe được người này nói đến việc xin giúp đỡ, Thanh Nhã lại cảm thấy bản thân nhìn thấy một tia hi vọng. Nhưng nàng cũng không phải quá tin tưởng, trước mắt nên bỏi rõ, nếu người bí ẩn này có thể giúp Hồ Nguyệt Nghi tỉnh lại cho dù bắt nàng làm cái gì Thanh Nhã đều sẽ tình nguyện đi làm."Ha ha nha đầu, đừng lo lắng nhiều. Nàng chỉ trở về nguyên hình để dễ trị thương hơn mà thôi. Dù gì tiểu hồ ly kia chính là giúp ngươi độ khí a, người khác nếu làm việc này chính là hao tốn tu vi, giảm sút tuổi thọ nhưng tiểu nha đầu kia thì không nghiêm trọng như vậy đâu. Ngươi để nàng nằm thêm một chút mấy canh giờ sau liền có thể tỉnh lại." Giọng nói nữ nhân kia lần nữa vang lên trấn an Thanh Nhã, người này nói chuyện đang xảy ra một cách rát nhẹ nhàng. Ngay cả khi Thanh Nhã đang ôm một cái xác hồ ly lạnh tanh không hơi thở người này còn nói hệt như Hồ Nguyệt Nghi chỉ đang tịnh dưỡng thương thế.

Thanh Nhã không tin tưởng, nhưng vẫn an tâm một chút, nàng hỏi lại.

"Tiền bối làm sao chắc chắn nàng không việc gì?"

"Ngươi biết đến Thanh Thần Cung sao?"

"Thanh Thần Cung? Một trong những Thần Cung của những vị thần thuở sơ khai?" Thanh Nhã hơi lập lại cái tên của Thần Cung, sau đó vận dụng trí nhớ nhớ lại một vài chuyện xưa cũ.

Thanh Thần Cụm xuất hiện vào thời sơ khai, khi đó, Bàn Cổ và Nữ Oa vẫn còn cai quản thiên địa. Thanh Thần Cung tạo dựng nên chính vì phục vụ cho nhu cầu hưởng thụ cuộc sống an nhàn của thượng thần Thanh Yên. Mà Thanh Yên Thượng Thần chính là người khai sinh ra Tu La Tộc, nên người này có thể gọi là tổ tiên của Thanh Nhã hơn ngàn vạn năm trước.

"Ngài là Thanh Yên Thượng Thần?" Mơ hồ đoán được thân phận của nữ nhân bí ẩn Thanh Nhã cũng hòa hoãn lại. Nàng là hậu bối, người kia là tiền bối hơn nữa còn là Tổ tiên của Tu La Tộc, nếu Thanh Nhã bất kính e rằng sẽ không tránh được hậu quả. Hơn nữa, người này cũng không làm gì nàng, mà Hồ Nguyệt Nghi vẫn còn chưa tỉnh lại, nếu nàng không thể hiện ra một mặt e sợ nhỡ may vị này tức giận thì cũng không được tốt.

Đã cho Thanh Nhã biết thân phận của mình nhưng khi thấy phản ứng của Thanh Nhã, Thanh Yên lại không cảm thấy vui vẻ. Nàng đã tưởng tượng rằng tiểu nha đầu này sẽ kinh ngạc đến mức không để tâm đến cái con cửu vĩ hồ kia, sau đó quan tâm hỏi han nàng, kêu nàng kể chuyện từ mấy ngàn vạn năm trước, sau lại bái nàng làm sư, trở thành đệ tử chân chính của nàng, hằng ngày cung phụng hầu hạ cho nàng. Nhưng là, tiểu nha đầu này lại không có như vậy, thậm chí thái độ còn khiến nàng cực kỳ thất vọng.

Trong lòng Thanh Yên hiện ra tia mất mát, khó khăn lắm mới tìm được một hậu bối có tiềm năng phi thẳng Thần Giới. Vậy mà cái xú nha đầu này lại chẳng quan tâm gì đến nàng, chỉ biết lo lắng cho con hồ ly kia.

"Ngươi quá có lệ đi. Chỉ biết lo lắng cho con hồ ly đó, còn ta thì thế nào. Ta là tổ tiên của ngươi, ngươi đấng lẽ nên phải vui vẻ niềm nở chào đón ta, sau đó bái ta làm sư phụ, xin ta giúp đỡ để ngươi phi thăng thành Thần. Nhưng nha đầu ngốc nhà ngươi vì cái gì thái độ lại khắc một trời một vực với suy nghĩ của ta như thế a?"