Chương 24

"Ta quả thật thấy não ngươi có vấn đề. Có phải ngươi xa ta lâu quá nên mới có vấn đề không?"

Nàng thật không hiểu cái hoa sen kia nghĩ cái gì. Thanh Thanh với nàng chính là một cặp. Nghĩ như thế nào lại nói nàng ăn cây táo rào cây sung?

"Ngươiiiii..."

"Câm miệng!"

Liên Tâm muốn nói gì đó phản bác nhưng lại bị Hồ Nguyệt Nghi cắt lời nói một tiếng cảnh cáo, Liên Tâm liền như vậy bị hù sợ không có dám mở miệng nói thêm lời nào cãi lời.

"Nàng là đạo lữ của ta"

Không muốn phải nhiều lời với cái đóa hoa thiếu trí thông mình này. Hồ Nguyệt Nghi quyết định trực tiếp nói ra quan hệ của nàng với Thanh Nhã.

Mà cái đóa hoa ngu ngốc kia dường như nghe được lời khẳng định của nàng thì bày ra một biểu tình vô cùng khó hiểu ngay trên mặt.

"Ngươi với nàng..." Liên Tâm há hốc khi nghe tin sốc tận trời.

Có trời mới biết bây giờ Liên Tâm có cảm giác gì.

Ôi mẹ ơi!

Cái người này vậy mà có đạo lữ.

"Ngươi thật sự cùng với nàng luyến ái sao?"

Liên Tâm đi vòng vòng quanh người Hồ Nguyệt Nghi, hai tay vòng ở trước ngực bắt đầu nhập vai một ông cụ non trầm tư xem xét.

"Thật không thể nào!"

Phải qua mấy phút đồng hồ sau đó, Liên Tâm mới nhíu mày dậm chân khẳng định một câu.

Hồ Nguyệt Nghi: "..." ngươi muốn chết sao?

Trong lòng Hồ Nguyệt Nghi là đang kêu gào như vậy. Nhưng nàng không muốn nói ra miệng, chủ yếu là vì nàng sợ gánh thêm phiền phức mà thôi.

Cái đóa hoa này trí thông minh không cao như nàng, nàng chỉ cần nặng lời một chút liền sẽ bắt đầu một bộ dáng ủ rũ mất hết sức sống.

Có đôi khi Hồ Nguyệt Nghi không biết được, người này có phải đã sống mấy trăm vạn năm hay không?

Đã già lắm rồi, vì sao tâm trí lúc nào cũng như một đứa trẻ như vậy?

"Làm sao lại không thể?" Hồ Nguyệt Nghi hỏi ngược lại.

"Ngươi người này tâm lạnh như băng, cũng không biết nói lời gì ngọt ngào. Còn có, ngươi thật nhạt cũng không có chút nào là chu đáo có thể chăm sóc được người khác. Nữ tử kia vì cái gì yêu thích ngươi?"

"Câm miệng!"

Hồ Nguyệt Nghi thật là bị cái đóa hoa này làm cho tức chết rồi. Nàng tệ như vậy sao? Làm gì có như vậy chứ. Nàng chỉ là không muốn thể hiện với người khác mà thôi. Còn đối với Thanh Thanh, nàng rõ ràng rất ôn nhu lại nghe lời.

Đang hứng thú nói ra nghi hoặc của mình nhưng Liên Tâm phải tức khắc mím môi không dám nói thêm gì nữa chỉ bởi vì tiết quát đó của Hồ Nguyệt Nghi.

Người này a.

Cái con người đáng ghét này ngày hôm nay...

À không.

Buổi hôm nay quát nàng tận hai lần.

Người như vậy sẽ có người yêu thích sao?

Mà cũng không phải a!

Liên Tâm nhớ lại lúc còn ở Ma giới với Hồ Nguyệt Nghi. Quả thật là rất nhiều người thích a!

"Ây da ~ Nghi nhi a ~ đừng nổi giận. Ta...ta có chút ngạc nhiên mà thôi. Nếu ngươi có thể tìm cho mình một người bạn đời ta đương nhiên là người vui nhất rồi."

"Chỉ là nói đùa...đùa mà thôi a"

Liên Tâm thật căng thẳng nói ra mấy lời này. Vì sao a? Vì cái con người kia phát uy áp.

Cái uy áp đáng sợ đó phát ra khiến nàng không thể không khϊếp sợ mà khuất phục.

Thôi.

Nàng là người quan trọng với mình.

Mình nhường nàng là được.

Chịu đựng nàng một chút vậy.

"Được rồi mà, ngươi đừng giận nữa. Ta thật chỉ là đùa ngươi một chút ngươi cũng đừng như vậy quá nghiêm túc. Chúng ta nói chính sự, hảo sao? Ta có chuyện quan trọng liên quan đến nữ nhân đó nên mới gấp như vậy muốn báo với ngươi"