Chương 23

Liên Tâm là nguyên thần của Hồ Nguyệt Nghi, vì vậy, khi Hồ Nguyệt Nghi dò xét nàng, Liên Tâm đều có thể cảm nhận được.

"Ta sai rồi. Là ta tùy hứng. Trước đây đều gọi ngươi là bằng cái tên kia khiến ta nhất thời không sửa miệng được. Nhưng...nhưng cái này cũng không thể trách ta, ngươi 18 tuổi liền đã phi thăng Thần Giới tên gọi từ trước đến giờ ngươi cũng chỉ nói ta gọi ngươi là Thượng...à không...là cái tên kia. Ta cũng rất ít khi gọi tên thật của ngươi..."

"Được rồi, bỏ qua một bên đi. Không có trách ngươi nữa."

Hồ Nguyệt Nghi ngoắc ngoắc tay ý đồ kêu Liên Tâm nhích lại gần một chút.

"Ngươi đến đây"

Liên Tâm ngoan ngoãn nghe lời nhích người đến gần Hồ Nguyệt Nghi. Nàng ỷ vào việc mình là nguyên thần của người này nên bạo gan làm càn một chút.

Dựa cả người vào thân thể Hồ Nguyệt Nghi, Liên Tâm thoải mái cười cười. Giọng nói mang theo vài phần trẻ con nói.

"Nghi nhi ~ có thể gọi ngươi như vậy sao?"

Hồ Nguyệt Nghi: "..." nếu để Thanh Thanh nghe ngươi gọi như vậy...nàng ấy sẽ ghen sao?

Nhìn thấy sắc mặt Hồ Nguyệt Nghi có chút thay đổi, Liên Tâm dường như ý thức được điều gì biểu tình tức khắc cứng đi vài phần. Nàng nhanh nhẹn từ người Hồ Nguyệt Nghi bò xuống, lại không cẩn thận mà đứng không vững trực tiếp té nhào ra đất.

Hồ Nguyệt Nghi thấy Liên Tâm hậu đậu té chạm vào dưới sàn, khuôn mặt nghiêm túc không nhịn được cười lớn.

Tuy bị Liên Tâm làm cho thật mắc cười nhưng Hồ Nguyệt Nghi không dám cười quá trớn, nàng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cái nguyên thần nho nhỏ này.

Hồ Nguyệt Nghi đứng dậy tiến đến chỗ Liên Tâm bị té mà đỡ nàng ấy đứng dậy.

Nhưng Hồ Nguyệt Nghi còn chưa có đưa tay ra đỡ Liên Tâm đứng lên, Liên Tâm liền như gặp phải ôn dịch mà lết dưới đất né xa nàng tám thước.

Hồ Nguyệt Nghi: "..." Ta là ôn dịch sao? Ngươi vì cái gì né ta xa như vậy?

Hồ Nguyệt Nghi trong lòng phỉ nhổ khinh thường cái nguyên thần đáng ghét kia.

"Ngươi...ngươi...ngươi đừng đến gần ta. Nữ nữ thụ thụ bất thân, ngươi là người đã có đạo lữ không thể bắt cá hai tay, ăn cây táo rào cây sung làm khổ nữ hài tử kia...lại....lại càng không cho phép ngươi làm khổ ta."

Một tràn dài câu nói bị Liên Tâm lấp bấp nói ra.

Mà nhân vật chính Hồ Nguyệt Nghi lại không thể hiểu được cái tên nguyên thần này đang nói cái gì.

Cái gì là nữ nữ thụ thụ bất thân?

Cái gì mà ăn cây táo rào cây sung?

Lại là cái gì làm khổ nữ hài tử?

Này là đang nói đến Thanh Thanh sao?

Khoan...

Khoan đã....

Còn cái câu cuối nữa.

Hồ Nguyệt Nghi đen mặt trợn tròn mắt nhìn Liên Tâm chất vấn.

"Cái gì mà làm khổ nữ hài tử? Còn cái gì là làm khổ ngươi? Não ngươi bị úng nước sao? Ta vì cái gì làm khổ ngươi?"

Thật không hiểu nổi cái nguyên thần này nghĩ đến cái gì.

Hồ Nguyệt Nghi nghĩ nghĩ giây lát lại như ý thức được điều gì đó.

"Không phải là ngươi nghĩ ta có ý gì với ngươi chứ?"

Liên Tâm đang ngồi gục đầy trên đất, nghe được Hồ Nguyệt Nghi nói đến được một câu đúng trọng tâm đôi mắt liền sáng lên.

"Ân, ngươi...ngươi đã có ý đồ với ta vậy mà lại dám tiếp tục ở ngoài tìm thêm nữ nhân khác làm khổ nàng"

"Ngươi nha ~ ta chính là không cho phép ngươi làm như vậy. Ta phải đi tìm nữ hài tử kia nói cho rõ ràng mới được"

Liên Tâm đắt ý dõng dạc nói ra từng câu từng chữ. Lại nói đến giống như mọi chuyện thật sự như nàng đang nghĩ.

Một màn này khiến ngươi vốn nội liễm như Hồ Nguyệt Nghi phải mấy lần đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác sau từng câu nói của Liên Tâm.