Chương 3:

Edit:quynhhuong0610

"Cậu rốt cuộc là đang cười cái gì?" Trịnh Sanh có chút bất đắc dĩ sờ vào trán Thời Kiến Lộc:"Não bị chấn động mà cậu còn cười được!"

Sau khi tỉnh lại, Thời Kiến Lộc vẫn còn cười, làm cho Trịnh Sanh tưởng nàng bị đυ.ng đầu đến ngốc, vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra cho nàng, còn có lão sư cùng trợ lý bình thường chiếu cố nàng.

Lúc ấy, đám người thiếu chút nữa là đứng đầy phòng bệnh VIP, nếu không phải Thời Kiến Lộc nói mình không có việc gì. Sau khi kiểm tra đúng là chỉ bị chấn động não nhẹ, nếu không thì nàng hẳn là phải ở bệnh viện dưới trướng của Thời Gia.

"Tớ đương nhiên cười được."

Thời Kiến Lộc nói ra lời này, sau đó nhịn không được cười ra tiếng.

Chỉ cần vừa nghĩ đến biểu cảm của Nguyễn Miên lúc đó nàng liền buồn cười.

Từ trước tới giờ, chỉ có Nguyễn Miên một mình giả bộ té ngã bất tỉnh, làm nàng bối rối không thể giải thích. Không nghĩ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ, nàng liền làm Nguyễn Miên phải ngậm bồ hòn.

"Cậu còn cười, để tớ xem khi anh của cậu đến thì cậu sẽ cười như thế nào?"

Thời Kiến Lộc đột nhiên im bặt, không cười được nữa.

"Anh của tớ làm thế nào sẽ đến."

Trịnh Sanh:"Cậu bị hôn mê, cậu thử nói xem anh ấy vì sao sẽ đến."

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, nam nhân mặc bộ vest màu cà phê, khuy áo được chế tác riêng đi tới.

Thời Kiến Lộc nhanh chóng tươi cười, vươn tay ra:"Anh."

"Ôm đó, đã lâu không thấy anh."

Tống Miểu:"Đã lớn như vậy rồi còn muốn ôm, cũng không thể giống như khi nhỏ."

Nói ra lời như vậy, nhưng nam nhân lại đem ba bước thành hai bước, ôm lấy nàng dùng lực vò tóc nàng:"Đầu óc bị đập trúng không phải là ngốc rồi chứ."

Cảm xúc cảm động ngay lập tức biến mất, Thời Kiến Lộc đẩy hắn ra, một bên chỉnh lại đầu tóc bị hắn làm rối, một bên tức giận:"Em đã nói nhiều lần rồi không được đυ.ng vào tóc của em!"

"Liền đυ.ng." Lúc nói chuyện, Tống Miểu lại liền áp sát, tiếp tục làm rối mái tóc mới chỉnh lại của nàng, thành công đem đầu tóc bù xù hơn cả vừa thức dậy.

"A a a a em muốn đánh chết anh!" Thời Kiến Lộc xoay người lấy gối đập vào hắn.

Tống Miểu vừa trốn vừa cười nói:"Xem ra không nghiêm trọng, vẫn còn đánh người được."

Thời Kiến Lộc mắt thấy không đánh được hắn, chỉ có thể giận chó đánh mèo với người khác:"Ai đã kêu hắn đến, tôi mới không cần hắn đến đây a!"

Trợ lý ở một bên cười ha ha:"Cô cũng đâu có nói."

"Tôi..."

Thời Kiến Lộc không còn lời nào để nói, càng ngày càng tức giận, má nàng đỏ lên còn rất dễ khóc, bộ dạng giống như bị người ta khi dễ, đây cũng là lý do nàng chưa từng cãi nhau với người khác ở bên ngoài.

Mất mặt.

Hiện tại không có người ngoài, nàng liền bộc lộ bản thân mình.

"Em hiện tại không muốn thấy anh."Nàng liếc Tống Miểu lại tố cáo trợ lý:"Cậu cũng không phải theo phe tôi."

Nói xong mắt còn liếc về hướng Trịnh Sanh, Trịnh Sanh vô tội chớp mắt:"Tớ cái gì cũng không có làm a."

Thời Kiến Lộc không biết vì sao miệng méo đi, đột nhiên liền rất muốn khóc.

"Khoan khoan khoan!" Tống Miểu cảm thấy không đúng, vội vàng đi tới giường, khom lưng nhìn nàng:"Làm sao?Không đánh được anh tức giận vậy sao."

Thời Kiến Lộc nhìn hắn liền cảm thấy khó chịu, mũi khẽ nhăn, lấy gối đầu đập vào bả vai hắn:"Anh tránh ra đi!"

Thời Kiến Lộc bóp gương mặt nàng:"Anh đang cùng mọi người mở họp, buổi họp còn chưa xong đã đến tìm em, em cứ như vậy với anh phát giận?

Thời Kiến Lộc đôi mắt ửng đó, nước mắt thi nhau rơi xuống:"Anh nói dối, thời điểm ta xuất ngoại anh cũng không đến tiễn em, còn vì người khác mà mắng em, anh không phải là anh của em mà là anh của người khác."

Tống Miểu vừa tức giận vừa buồn cười:"Anh như thế nào mà không phải anh của em, trừ em ra anh còn đứa em gái nào sao, dì cũng chỉ sinh một mình em thôi!"

Thời Kiến Lộc nhìn hắn hai mắt mỉm cười, chợt cảm giác uỷ khuất lúc xuất ngoại lại vọt tới, nắm lấy gối đầu hướng về mặt hắn đập.

"Thôi được rồi!" Tống Miểu vừa trốn vừa nói:"Đừng ở chỗ này phát tiết nữa, lần trước em nhờ anh tìm cục đá anh đã tìm được, nếu lại đánh thì anh cũng không cho em!"

Thời Kiến Lộc lập tức dừng tay:"Cục đá gì?"

Lời vừa nói xong, nàng đã nhớ.

Quả thật nàng có nhờ Tống Miểu giúp nàng mua một cục đá, đó là lúc đại thọ 60 năm của bà Đoàn Dịch Thừa.

Đoàn lão phu nhân từ lúc sinh ra đã ở trong gia đình chuyên kinh doanh phỉ thuý, hàng ngày yêu thích nhất là đồ ngọc cùng với nguyên thạch, muốn tìm thấy một khối làm cho bà để ý đến khó như lên trời, vì thế Tống Miểu hao tốn rất nhiều sức lực, thậm chí chấp nhận thiếu nhân tình người khác để đổi lấy một cục đá cực phẩm.

Chỉ là Thời Kiến Lộc không biết Tống Miểu đã trả giá vì mình như thế nào, còn vô cùng vui vẻ dâng cục đá lên cho Đoàn lão phu nhân, kết quả còn không bằng Nguyễn Miên tiện tay làm một miếng bánh ngọt.

Nhưng là...đây không phải là chuyện rất lâu trước kia hay sao?

Thời Kiến Lộc đầu vẫn còn choáng váng, trong lúc hoảng hốt lại vô cùng khϊếp sợ.

Nàng sẽ không bị xe đâm chết, rồi trọng sinh chứ.

Hay là nàng đã biến thành người thực vật, mọi thứ bây giờ chỉ là trong mơ!

Những gì phát sinh đều là thật sao? Hiện tại là thật hay giả!

Tiếng cười của Tống Miểu đánh gãy suy nghĩ của nàng:"Nghĩ gì thế, biểu tình phong phú như vậy."

"Anh là thật sao!" Thời Kiến Lộc đảo mắt một vòng, mở tay áo của Tống Miểu, hung hăng nhéo tay hắn, đầu gật gật:"Là thật."

Tống Miểu mặt tức giận:"May mắn cho em vì là bệnh nhân đó, không thì anh phải vặn em kêu trời."

Thời Kiến Lộc không thèm để ý, cuối đầu ngây ngô cười.

"Sẽ không phải là ngốc thiệt chứ!" Tống Miểu vung vung tay trước mặt nàng:"Thời Lộc Lộc? Thấy rõ không? Đây là mấy ngón?"

Thời Kiến Lộc liền trốn:"Em đang là bệnh nhân đó!"

Thời Kiến Lộc giống như nghĩ đến cái gì:"Cục đá anh đã mua chưa?"

"Chưa..." Tống Miểu bóc trái chuối, liếc nàng một cái:"Còn chưa gả đến Đoàn gia đâu, khuỷu tay đã hướng ra ngoài, sinh nhật ông ngoại em còn chưa bao giờ đưa lễ quý như vậy đâu!"

"Anh nói đúng." Thời Kiến Lộc nói:"Cũng đã đến lúc nên từ bỏ rồi!"

Tống Miểu lời còn chưa nói xong, đột nhiên im bặt:"Từ bỏ."

"Không cần nữa!" Thời Kiến Lộc đỡ bờ vai của hắn, kiên định nói:"Anh, tiền cũng không phải là gió tuỳ tiện thổi đến, không thể tuỳ tiện đưa lễ vật đắt như thế."

"Tiền của anh đương nhiên là..."Tống Miểu lời liền chuyển:"Cái gì em còn không định trả tiền?"

Thời Kiến Lộc hợp tình hợp lý:"Anh không phải là anh của em sao?"

Trên thực tế, kiếp trước nàng đem tất cả tiền sinh hoạt của mình công lại cũng không bằng cục đá kia, Tống Miểu cũng không định nói là bao nhiêu tiền, chỉ ngầm ý tứ thu nàng 50 vạn, thẳng đến khi cục đá kia được người khác biết đến, nàng mới biết giá trị của nó.

"Là anh của em thật xui xẻo"Tống Miểu nói:"Thôi anh có việc, đi trước đây!"

Thời Kiến Lộc yên lặng xua tay, Tống Miểu đi đến cửa mới phát hiện ra không hợp lí:"Em còn không ra tiễn anh một chút?"

Thời Kiến Lộc nhìn cũng không thèm nhìn, nằm xuống đem chăn kéo qua đầu bất động.

Tống Miểu nhìn nàng liền biết là nàng đang không vui, nhưng đến cùng cũng lựa chọn tha thứ bởi vì nàng đang không khoẻ trong người.

"Có thể cùng anh nói chuyện chút không?"Trịnh Sanh sớm biết sẽ có lúc này, ngay lập tức đi theo hắn.

Cửa phòng bệnh vừa mới đóng, Tống Miểu nói thẳng:"Ở trường đã xảy ra chuyện gì sao."

Trịnh Sanh đã sớm biết anh em họ ở trước mặt đùa giỡn, sau lưng lại âm thầm lo lắng cho nhau, gật gật đầu, đem tất cả sự việc ở sân bóng rổ thuật lại cho hắn.

Tống Miểu thái độ bình tĩnh:"Nói cách khác, nam sinh kia vì trả thù cho nữ sinh khác mà đem bóng đánh vào Thời Lộc."

Trịnh Sanh nói:"Hắn chỉ nói hắn cố ý đánh bóng vào Thời Kiến Lộc, chứ không có nói vì người khác."

Tống Miểu cười nhạo một tiếng:"Cũng còn rất được a"

Trịnh Sang mang theo vẻ tò mò nhìn Tống Miểu:"Anh Tống Miểu, anh sẽ trả thù cho Lộc Lộc sao?"

Tống Miểu vỗ nhẹ đầu nàng:"Cái gì mà trả thù, chỉ là dùng pháp luật giải quyết hắn thôi!"

Tống Miểu nói:"Được rồi, anh đi trước."

Hắn đang muốn bước đi, cánh cửa phòng bệnh hé ra, Thời Kiến Lộc nói:"Anh đừng xen vào, em sẽ giải quyết vụ này!"

Tống Miểu:" Em tự đi lên toà kiện hắn sao?"

Kiếp trước, bởi vì giao vào tay Tống Miểu, cố ý kéo dài kiện tụng, đem vết thương nhỏ của nàng hoá lớn, dẫn đến án dân sự thành án hình sự. Làm Hồng Hoa hắn phải ngồi tù.

Trên mạng có người khống chế, biến Tống Miểu thành người coi thường pháp luật, từ người tiền đồ vô hạn trở thành cặn bã giới luật, ngược lại Hồng Hoa lại được tẩy trắng được mọi người đồng tình.

Từ việc đó, nàng cũng không còn thấy đc Tống Miểu.

"Nghĩ gì thế?"Tống Miểu khẽ cười một tiếng," Em sẽ không cho rằng anh cố ý làm khó hắn vì em đi!"

Thời Kiến Lộc ngạc nhiên:"Chẳng lẽ không phải sao?"

"Ta là học luật, làm thế nào sẽ phạm luật được."

Thời Kiến Lộc ngửa đầu nhìn Tống Miểu:"Vậy sao anh...."

"Cái gì như vậy." Tống Miểu nhìn vào đồng hồ trên tay:"Ta còn nhiều việc, đi trước, em ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng bệnh đi!"