Chương 2:

Đừng nói là bây giờ Thời Kiến Lộc nghe được tên Đoàn Dịch Thừa liền tức giận, cho dù là thời điểm nàng rất thích Đoàn Dịch Thừa cũng sẽ không bị thuyết phục bởi loại lý do này.

"Nếu đội bóng rổ các ngươi thiếu hắn liền không thể thắng, đó là do thực lực của các ngươi, đồng dạng nếu Đoàn Dịch Thừa thua thì là do tài nghệ của hắn không bằng người khác, đâu có chuyện gì liên quan đến ta."

Thời Kiến Lộc hoàn toàn không hiểu về bóng rổ, không thì nàng sẽ không nói được những lời này. Nhưng cho dù nàng có hiểu, nàng cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.

Một đội nếu thiếu đi hoặc thay đổi một thành viên trong đó thì liền không thể thể hiện tốt, đó là do bản thân thực lực của đội không tốt, nếu nàng là chủ, tuyệt đối sẽ không cho phép mình có đoàn đội yếu kém như thế.

Là vì 1+1 lớn hơn 2 nên mới muốn hợp tác lại, nhưng nàng muốn cấp dưới phải là bản cao cấp nhất của chính bản thân mình phải tồn tại lớn hơn cả hai, một lòng đoàn kết phát huy tác dụng lớn nhất khi ở thế bất bại mới là đoàn đội.

May mắn ở đây toàn là học sinh, cũng không nghe được tiếng lòng của nàng, không thì khẩu hiệu đánh đổ nhà tư bản sẽ vang vọng trong sân bóng rổ.

Cho dù không nghe được tiếng lòng của nàng, mọi người vẫn như cũ bị lời nói của nàng làm cho chấn động.

Giống như là không đúng chỗ nào, nhưng lại không thể nói là không đúng chỗ nào.

"Ngươi......."

Trong đám đông sắc mặt của Hồng Hoa là khó coi nhất, hắn rất muốn phản bác lại, nhưng tự bản thân hắn cũng biết là hắn vốn không có lý, phản bác lại thì chỉ rước họa vào thân.

Mà Thời Kiến Lộc thật là đáng giận, mặt của nàng lạnh lùng, khí chất mang theo vài phần đại tiểu thư yếu đuối cùng cao ngạo.

Cổ thon dài, cằm nâng cao, lông mi rũ nhẹ, chiếc mũi nhỏ nhắn, mỗi một chi tiết đều thể hiện người này là một người không phải ai cũng có thể với tới.

Hiện tại nàng đang dùng thái độ bất mãn đánh giá người khác, loại khí chất cao cao tại thượng này làm người khác không dám lại gần.

Phảng phất nàng chính là công lý, là bầu trời rộng lớn, làm cho hắn cảm thấy mình cũng không xứng đáng xách giày cho nàng.

Trong phút chốc, Hồng Hoa thẹn quá hóa giận, đầu óc nóng lên thốt lên:"Xin lỗi là không thể nào! Chính là ta cố ý thì sao? Trận bóng rổ sắp bắt đầu, ngươi cố ý ngồi phía trước không phải là để Đoàn Dịch Thừa nhìn đến ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, loại nữ nhân ác độc như ngươi sẽ không có nam nhân nào thích, Đoàn Dịch Thừa cũng không có khả năng thích ngươi, đừng có ở đây tìm việc lấy lòng mọi người.

Vừa dứt lời, Hồng Hoa liền hối hận, sợ bị lão sư phạt đồng thời hắn cũng sợ Thời Kiến Lộc gây phiền toái cho hắn.

Thời Kiến Lộc khinh thường hắn thì sao? Trong nhà có tiền thì như thế nào? Nàng cũng chỉ là người đi theo la liếʍ Đoàn Dịch Thừa. Vẫn là loại theo đuôi mà mọi người đều biết.

Hiện tại hắn trực tiếp vạch trần chuyện này, nàng mặt mũi đều mất hết, chắc hẳn trong lòng đã xấu hổ đến nỗi muốn tìm chỗ trốn để khóc rồi đi.

Thời Kiến Lộc đúng thật là bị dọa sợ, tuy rằng nàng đã sớm biết trong mắt mọi người nàng chính là đơn phương theo đuổi Đoàn Dịch Thừa. Nhưng nàng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, nhiều người lại thấy là nàng đang theo đuổi điên cuồng bám theo hắn.

Trong suy nghĩ của nàng, nàng cùng Đoàn Dịch Thừa chính là thanh mai trúc mã, từ gia thế đến tướng mạo đều là ưu tú, chính là cực kỳ xứng đôi.

Tuy rằng tất cả mọi người xung quanh ngay cả cha mẹ đều rất thích, cũng đã từng nói chờ bọn họ lớn sẽ bàn về chuyện kết hôn, nhưng nàng và Đoàn Dịch Thừa cũng chưa bao giờ nghĩ rằng vì được hai bên gia đình tác hợp mà cưới nhau.

_____tính cách kiêu ngạo của nàng cũng sẽ không đồng ý.

Bản thân nàng chính là thích người ưu tú hơn mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, Đoàn Dịch Thừa chính là người ưu tú nhất mà nàng từng gặp, hơn nữa lúc trước nàng còn tự cho rằng chỉ có mình mới xứng đôi với Đoàn Dịch Thừa.

Nàng chưa từng nghĩ trong mắt mọi người mình lại hèn mọn như thế.

"Ngươi thật đáng thương!". Dù đầu Thời Kiến Lộc còn rất đau, nhưng giờ phút này lại mang tâm lý đồng tình thương hại cho Hồng Hoa:"Ngươi vậy mà lại cho rằng thích một người hoặc là vì thích mà trả giá là đáng xấu hổ, là bởi vì ngươi chưa từng được yêu sao? Bởi vì không có ai thực sự thích ngươi, cho nên không biết cách đối đãi với người mình thích, vậy cũng thật là đáng thương."

Lúc nói chuyện Thời Kiến Lộc không có cố ý giảm âm lượng hay âm dương quái khí đề cao âm lượng, ngược lại, đôi mắt trong trẻo, giọng nói nghiêm túc, có thể thấy nàng thực sự là suy nghĩ như thế.

Cũng chính vì cảm thấy nàng thiệt tình như thế, nên trước đây khi Hồng Hoa vạch trần chuyện này, ngược lại như vả mặt hắn.

Thích một người, theo đuổi một người là chuyện đáng xấu hổ vậy sao?

Ở đây chủ yếu là nam nữ sinh đang độ tuổi trưởng thành, đây là trực tiếp khai sáng giáo dục cho đám thanh thiếu niên, dù là theo đuổi nhiều năm cũng không có gì xấu hổ.

Vừa vặn, mọi người đang ngồi ở đây, không biết là nam hay là nữ đều tán đồng với lợi nói của Thời Kiến Lộc.

Thích không có gì là đáng xấu hổ, dũng khí để theo đuổi người mình thích không phải ai cũng có.

Chỉ cần có chân thành cùng dũng khí thì dù ở nơi nào cũng đáng được ca ngợi, kẻ nào bởi vì vậy mà bôi nhọ người khác mới đáng xấu hổ.

Hồng Hoa cũng có thể cảm thấy được, không khí trong sân bóng rổ đã thay đổi.

Dù lúc bắt đầu ai cũng chỉ đứng ở một phía, hay là người chỉ xem hóng chuyện, giờ ohuts này cũng đã bắt đầu nhìn hắn với ánh mắt bất đồng, ngay cả đội trưởng có quan hệ tốt với hắn cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Hồng Hoa bất chợt sợ hãi, cảm giác đắc ý vừa rồi cùng với cảm giác được trả thù đã bị dập tắt bởi không khí lúc này, trong lòng hắn bây giờ chỉ còn lại sợ hãi cùng hối hận.

Hắn há miệng, định phản bác lại, liền nghe được một giọng nữ ngọt ngào từ phía sau truyền đến:

"Bạn học Thời Kiến Lộc, ta cũng đã nhìn thấy hết những chuyện đã xảy ra, dù cho bạn học Hồng Hoa có dùng bóng đập trúng ngươi thì nên xin lỗi, nhưng ngươi nói những lời đó chính là đơn phương công kích người khác, thật sự có chút quá đáng.

Hồng Hoa mắt sáng lên, cả khuôn mặt bừng sáng, gấp gáp quay đầu lại.

Thiếu nữ trời sinh có mái tóc màu trà chậm rãi đi đến, dáng người nàng tinh tế, đồng phục màu xanh có chút rộng làm cho nữ sinh càng thêm nổi bật dáng người nhỏ xinh, giờ phút này ánh mắt như nai nhỏ nhìn hắn mang theo chút lo lắng cùng xin lỗi.

Hồng Hoa hốc mắt đỏ ửng, lập tức cảm thấy những điều mình làm là đúng, đáy lòng càng vô cùng lo lắng cho nữ sinh, Nguyễn Miên căn bản không thể chống lại Thời Kiến Lộc.

Cô ta không có bối cảnh hùng hậu, cha mẹ không thể bảo vệ được , cô ta càng không phải học trò ngoan được thầy cô yêu thích, thành tích không bằng Thời Kiến Lộc nên không được thầy giáo thiên vị, nếu Thời Kiến Lộc thực sự gọi giáo viên đến, Nguyễn Miên tuyệt đối sẽ bị hắn làm liên lụy!

"Ngươi muốn cái gì thì nhắm vào ta này!". Hồng Hoa cắt ngang khi Thời Kiến Lộc muốn nói chuyện, một đôi mắt hung tợn nhìn nàng chằm chằm:"Nếu ngươi dám mắng Nguyễn Miên hoặc là làm bất lợi đến nàng, lần sau đánh vào ngươi không chỉ là quả bóng đơn giản như này đâu!"

Thời Kiến Lộc lúc này đang đau đầu, nghe vậy liền nói:"Đây đã là lần thứ hai ngươi thừa nhận cố ý dùng bóng đánh vào ta."

Hồng Hoa cười lạnh:"Ta chính là cố ý đó thì sao?"

Thời Kiến Lộc liền rút điện thoại ra thao tác, rồi đặt lên tai:"Vệ thúc thúc, chứng cứ như vậy là đủ rồi sao?"

Như nghe được câu trả lời làm hài lòng, nàng cong mắt cười nói cảm ơn, sau đó liền tắt máy, nàng chậm rãi đứng dậy, nói với Hồng Hoa:"Chờ gặp luật sư của ta đi."

Hồng Hoa hoảng hốt:"Ngươi nói cái gì."

Thời Kiến Lộc không muốn nói nhảm, vừa rồi nói nhiều như thế làm đầu nàng rất đau, nếu không phải vì muốn thu thập chứng cứ thì nàng đã bỏ đi từ lâu.

Hơn nữa, bây giờ nàng rất muốn nôn, vừa nghĩ đến mình sẽ nôn trước mặt nhiều người như vậy làm nàng có chút không chịu nổi.

Thấy được Thời Kiến Lộc muốn đi, mọi người ai cũng ý thức được e rằng chuyện này sẽ không đơn giản.

Thời điểm sơ tam, từng có một nam sinh theo đưởi Thời Kiến Lộc không thành, liền bịa đặt Thời Kiến Lộc bị bao dưỡng, lúc ấy nàng còn che giấu gia thế, cho nên là tin này được truyền rầm rộ trong trường, đến khi có một lão sư nói tin này cho Thời Kiến Lộc nàng mới hay biết.

Cùng ngày biết tin, Thời Kiến Lộc đã tìm được nam sinh đó, hỏi hắn:"Ngươi có muốn cùng luật sư của ta nói chuyện không?"

Nam sinh kia chỉ cho rằng Thời Kiến Lộc muốn khoe khoang gia cảnh, chẳng những khinh bỉ mà còn cười nhạo:"Có giỏi thì ngươi kiện ta đi!", còn khắp nơi rêu rao, nhái lại lời Thời Kiến Lộc nói với hắn, cười nhạo nàng khắp nơi khoe khoang gia thế.

Ai ngờ, ngày thứ hai trường học liền nhận được thư của luật sư, bởi vì nam sinh vẫn còn vị thành niên, nên thư liền rơi vào tay cha mẹ của hắn.

Cha mẹ của nam sinh ngay ngày nhận được thư liền xử đứa con trai của họ, rồi cùng hắn đến trường xin lỗi Thời Kiến Lộc, Thời Kiến Lộc ngược lại cũng không phải loại người "gϊếŧ cùng, diệt tận", hơn nữa nam sinh cũng còn vị thành niên, dù tính là truy cứu đến cùng cũng không có ý nghĩa gì.

Cho nên nàng chỉ yêu cầu nam sinh xin lỗi nàng trước mặt toàn trường, hơn nữa kể toàn bộ chuyện xấu mình đã từng làm.

Vì thế, mọi người đều biết hắn không chỉ bịa đặt Thời Kiến Lộc bị bao nuôi, mà còn nói xạo nữ sinh khác không phải xử nữ, lại bịa đặt thêm một nữ sinh khác bị ba, bốn nam sinh cưỡиɠ ɠiαи.

Sau khi hắn nói xin lỗi, liền nhanh chóng chuyển trường, nhưng sự việc này đã để lại ký ức sâu đậm trong lòng mọi người.

Từ sau vụ việc đó, không ai dám nói xấu Thời Kiến Lộc nữa, đồng thời những nữ sinh có mối quan hệ tốt với nàng đều lặng lẽ rời xa nàng.

Thời Kiến Lộc từng vì việc đó mà khổ sở một thời gian, nhưng nếu được trở về lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn làm như thế.

"Khoan đã!"

Nguyễn Miên bước lên một bước kéo tay Thời Kiến Lộc.

Nghe đươc là tiếng của Nguyễn Miên, mày Thời Kiến Lộc vừa nhíu lại, vừa muốn quay đầu hất tay nàng ta ra, não nàng liền chấn động, cảm giác choáng váng cùng buồn nôn ập đến làm mặt nàng trắng bệch.

Trước mắt nàng nhoè đi, ngất đi, chỉ thấy đôi mắt khϊếp sợ của Nguyễn Miên.