Chương 19: Gian kế
Ngày hôm nay, Sở Tiêu Lăng vừa dùng xong bữa ăn sáng, đang thơ thẩn đi dạo trong nội viện thì nha hoàn Yến nhi đột nhiên vội vàng chạy tới, thở hồng hộc bẩm báo: "Vương Phi, Cầm nhi. . . . . . Cô ấy bị Vương gia bắt đi rồi!"
Khuôn mặt Sở Tiêu Lăng đột nhiên biến sắc, đôi chân mày ngay lập tức chau lại. Cầm nhi không phải là đang đi đến phòng ăn để lấy thứ gì đó sao? Sao lại bị Lưu Vân Lạc Kỳ bắt đi?
Yến nhi bình tĩnh lại, nói tiếp: "Nghe nói Cầm nhi dám cả gan xô thứ phi té xuống hồ nước, làm cho thứ phi thiếu chút nữa chết đuối. Vương gia sau khi biết được việc này đã nổi trận lôi đình giận dữ vô cùng, sai người bắt trói Cầm nhi lại, còn nói rằng nếu thứ phi xảy ra chuyện gì,sẽ không bỏ qua cho Cầm nhi đâu!"
“Cầm nhi? hiện tại cô ấy đang ở đâu? Ký Phong Các sao?" Sở Tiêu Lăng sau khi nghe xong, nội tâm càng thêm lo lắng.
"Không, Vương gia đã lôi cô ấy đến Nhã Hâm Các!"
Nhã Hâm Các? Sở Tiêu Lăng không chút nghĩ ngợi gì, chuẩn bị bước đi đến Nhã Hâm Các.
Yến nhi vội ngăn cản nàng lại: "Vương Phi, dựa vào kinh nghiệm của nô tỳ, người tốt nhất là nên đi bẩm báo với lão Vương phi trước, rồi xin lão Vương phi cùng đi đến đó."
Đúng vậy, chỉ dựa vào năng lực của mình, nhất định sẽ không cứu được Cầm nhi. Sở Tiêu Lăng cảm động nhìn Yến nhi thoáng bộc lộ sự cảm kích, lúc này mới cất bước, nhanh chóng đi đến Gợn Lan điện, đem tất cả tình huống báo cáo chi tiết lại với lão Vương phi.
Lão Vương phi sau khi nghe xong, không nói điều gì, vội đi cùng nàng đến Nhã Hâm Các.
Nhìn thấy Cầm nhi đang quỳ ở đó, toàn thân bị trói, tóc tai và quần áo đều ướt sũng, đôi mắt sưng đỏ giống như đã phải khóc rất nhiều. Nàng ta nhìn đến Sở Tiêu Lăng, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức khóc rống lên "Tiêu Lăng tỷ, người phải cứu muội, nhất định phải cứu muội!"
Sở Tiêu Lăng lấy từ trong lòng ngực ra 1 chiếc khăn tay, lau đi những giọt nước mắt trên mặt Cầm Nhi, tranh thủ hỏi thăm lại sự việc đã xảy ra .
Cầm nhi khóc sướt mướt,tiếng nói đứt quãng: "Muội đang trên đường đi đến phòng ăn, đang bước qua cầu Cửu khúc, thì nhìn thấy Nhan thứ phi đang ở đó, nàng ta đột nhiên gọi muội đến gần, muội vừa bước đến gần, còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra,thì đã cùng nàng ấy rơi xuống hồ.Sau khi được đưa lên bờ, nàng ấy nói là do muội cố ý đẩy nàng ta xuống hồ. Tiêu lăng tỷ, muội không có đẩy, muội căn bản còn không biết tại sao lại bị té xuống hồ cùng 1 lúc với nàng ta mà!"
Lão Vương phi là người đã từng trải qua biết bao sóng to gió lớn,sau 1 thoáng suy nghĩ liền hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra, bất quá bà không phát biểu hay bình luận gì ngay lập tức, hỏi thăm qua người hầu, biết được Lưu Vân Lạc Kỳ đang ở trong phòng trong, vì vậy bước đến nâng Cầm nhi dậy cùng đi vào phía bên trong.
Trên giường trong, Lưu Vân Lạc Kỳ đang tự tay cho Nhan Hâm uống thuốc. Nhìn thấy lão Vương phi,còn chưa hết ngạc nhiên, lại nhìn thấy Cầm nhi cũng đang đứng sau lập tức quát lên: "Bổn vương không phải đã nói qua rằng không được bổn vương cho phép, ngươi vẫn phải tiếp tục quỳ hay sao? Là ai cho ngươi đứng lên? Người đâu . . . . ."
"Là ta gọi cô ấy cùng vào đó!" Lão Vương phi ngắt lời hắn.
"Mẫu thân. . . . . ."
"Kỳ nhi, đây là việc trong nhà, cho nên mẫu thân phải đích thân xử lý, không cần con phải hao tâm tổn trí đâu!" Lão Vương phi vẻ mặt kiên định, nhìn về phía Nhan Hâm, theo lệ hỏi nàng ta sự tình lúc đó.
Nhan Hâm tỏ ra bộ dạng đáng thương, ho khan vài tiếng, mới yếu ớt đáp: " Bẩm mẫu phi, con đang ở bên hồ ngắm cảnh, nha đầu kia tự dưng đi ngang qua không hề tỏ ra tôn kính với con, Tiểu Lan thấy bất bình mới gọi nàng ta lại, chỉ trích nàng ta vài câu. Nàng ta không những không nghe còn cùng với Tiểu Lan tranh cãi, con đi đến ngăn cản để hai người bình tĩnh lại, ai ngờ nàng ta nhân cơ hội đó xô con rơi xuống hồ. Con không hề có chuẩn bị gì, theo bản năng túm lấy tay nàng ta, cuối cùng thì cả hai cùng bị rơi xuống hồ."
"Phải vậy không đó? Nhưng ta lại nghe Cầm nhi nói qua không hề có chuyện như thế!" Lão Vương phi tiếng nói trầm xuống, đôi mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào Cầm nhi ra lệnh nàng ta bẩm báo lại sự việc đã xảy ra một lần nữa.
Nhan Hâm sau khi nghe xong, nước mắt lập tức tuôn trào "Mẫu phi, oan uổng cho con quá! Nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, con như thế nào mà lại dám mạo hiểm cả tánh mạng của mình đi tranh chấp thiệt hơn."
"Không sai,chỉ là một tiểu nha đầu quả thực không đáng để cho ngươi phải nhọc công như vậy, vấn đề ở đây là, nàng ta là nha đầu của Tiêu Lăng! Ngươi một mực tranh chấp với Tiêu Lăng, tất nhiên sẽ nghĩ ra cách đả động đến người của nó! Thật ra cũng giống như là việc con vẹt lần trước vậy!"Căn bản lão Vương phi việc gì cũng đã biết hết!!
"Không có, Hâm nhi không có làm! Hâm nhi căn bản không cần phải làm như vậy mà! Vương gia hàng đêm đều sủng ái con, đối với con yêu thương chăm sóc, con như thế nào mà lại đi đố kỵ với tỷ tỷ chứ!"
"Có lẽ về phương diện sủng ái thì ngươi không có đố kỵ với Tiêu Lăng; chỉ bởi vì nàng ta có được danh hiệu mà ngươi vĩnh viễn không chiếm lại được, chính vì vậy ngươi đối với nàng ta đuổi cùng gϊếŧ tận không hề biết tiếc thương!’’ Lão Vương phi hiểu rất rõ việc này, trò ngươi lừa ta gạt này, bà năm đó ở hậu cung đã thấy qua rất nhiều rồi!
"Không phải, thật không phải là như vậy đâu, con không có làm việc như vậy!!" Nhan Hâm khóc nấc lên, khóc một cách thật là oan ức, đáng thương.
Lưu Vân Lạc Kỳ nhìn thấy thế, trái tim đau đớn, ở bên cạnh an ủi cho nàng ta, nhìn lão Vương phi cam đoan: "Mẫu thân, hài nhi khẳng định rằng Hâm nhi không phải loại người như vậy đâu, việc này tuyệt đối không phải là do lỗi của Hâm nhi! Cầm nhi nha đầu này to gan lớn mật lại dám đi làm càn, không coi ai ra gì hết!"
Nói nói, hắn lại tức giận nghiêm nghị phân phó: "Người đâu, lôi nha đầu này ra ngoài, đánh 100 gậy cho ta!"
Một trăm gậy? Vậy chẳng phải là muốn lấy mạng của Cầm nhi sao!! Sở Tiêu Lăng nội tâm vô cùng khủng hoảng, vội vàng nghiêng người ra bảo vệ cho Cầm nhi, "Không! Các người không thể để cho Cầm nhi oan uổng như vậy, tôi cũng dùng chính nhân cách của mình ra đảm bảo, Cầm nhi tuyệt đối sẽ không làm ra những việc như thế này!"
Sở Tiêu Lăng vừa thốt ra lời này, cả điện đột nhiên yên tĩnh lại, đặc biệt là Lưu Vân Lạc Kỳ, đôi mắt tối sầm lại, trên gương mặt tỏa ra sự thô bạo, hung ác, vẻ thâm trầm làm cho người ta sợ hãi .Nha đầu không biết tốt xấu này, không thể tưởng được dám ra mặt chống đối phản bác lại chính mình! Xem ra, mình không thể cứ nhân từ mãi được, hôm nay nhất định phải trừng phạt luôn mới được để nàng ta hiểu rõ việc dám chọc giận đến bổn vương thì sẽ gây ra hậu quả gì!