Chương 2: Đau

[tên chương do editor đặt]

Phản ứng của An húc khiến Phương Khải Minh không ngờ tới, anh nhanh chóng chạy tới đỡ An Húc.

“Tiểu Húc, tiểu Húc, em làm sao vậy?” Phương Khải Minh lo lắng, nhưng cũng không dám lay An Húc, anh sợ khiến cậu càng khó chịu.

An Khang và An Nhạc mở cửa, thấy An Húc đau đớn lăn lộn trên mặt đất, trong mắt An Khang hiện lên sợ hãi và lo lắng.

An Nhạc òa khóc, chạy tới cạnh An Húc, nắm tay An Húc: “Hu hu hu, ba ba đừng chết, baba đừng chết, Nhạc Nhạc sẽ ngoan mà, Nhạc Nhạc sẽ nghe lời baba...”

Phương Khải Minh đang định nhấn gọi 120 thì An Húc đau đớn lay lay quần anh: “Anh ơi, em...em không sao, chỉ cần uống chút nước là ổn.”

An Khang im lặng rót một cốc nước ấm, Phương Khải Minh đỡ An Húc lên ghế sô pha.

“Thực sự không sao chứ?”

Sắc mặt An Húc hơi tái: “Không sao ạ”.

Phương Khải Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt, vậy là tốt”.

An Húc: “Anh à, trong chương trình tạp kỹ lần này, Tử Hi cùng tham gia sao? Còn bà...bà nội đi rồi sao?”. An Húc nghẹn ngào nói ra những tiếng cuối cùng.

Phương Khải Minh thở dài: “Tiểu Húc, Diệp Tử Hi cũng sẽ tham gia, anh mong em đừng gây gổ với cậu ấy. Về bà nội, tiểu Húc à, bà nội trên trời nhất định hy vọng em bình an”. Anh vỗ vai an ủi.

An Húc đỏ bừng hai mắt, nước mắt rơi xuống.

“Ba đừng khóc, đừng khóc...”

Nhạc Nhạc thấy baba khóc, đưa tay lau nước mắt cho An Húc.

An Khang hoảng hốt nhìn em gái, sợ ba mình sẽ mất bình tĩnh mà đẩy An Nhạc.

An Húc nhìn bé gái ngoan ngoãn còn đang khóc vẫn an ủi anh, cậu đưa tay lau nước mắt: “Anh à, em một ở một mình 1 tiếng thôi, anh có thể giúp em chăm sóc hai đứa được không?”

An Khang: “Con có thể trông em, không cần làm phiền chú Phương đâu”.

An Húc nhìn về An Khang, không nói gì.

An Khang: “Trước giờ con vẫn luôn chăm sóc em ấy, con có thể bảo vệ em gái.

Thấy An Khang kiên quyết, An Húc: “Vậy con dẫn em về phòng chơi đi, anh Minh, đã phiền tốn công đi một chuyến, tài liệu này em sẽ đọc, tối sẽ trả lời anh”.

Biết An Húc bây giờ cần không gian riêng, anh nói được rồi rời đi.

An Khang đem An Nhạc vào phòng vẽ tranh, An Húc cầm theo tài liệu Phương Khải Minh đi vào phòng.

Ném tài liệu lên giường, An Húc tự nhéo mình thật mạnh.

Đau!

Vậy là không phải mơ!

Trải qua một trận đau đớn lúc nãy, rất nhiều ký ức như thước phim nhồi nhét vào đầu cậu, khiến cậu vừa hoang mang vừa sợ hãi.

Phần ký ức cho cậu biết, thế giới cậu sống là một cuốn tiểu thuyết, cậu là một pháo hôi độc ác hèn hạ từ đầu đến chân, là nhân vật để bật lên con người tốt đẹp của thụ chính.

Thế giới này chấp nhận kết hôn cùng giới, thậm chí một bộ phận nam giới xuất hiện đột biến gien, có thể có khả năng mang thai như phụ nữ.

Một quyển tiểu thuyết đương nhiên có công chính và thụ chính, lấy góc nhìn ở phía thụ chính để kể chuyện. Mà thụ chính chính là Diệp Tử Hi mà cậu vừa nhắc đến.

Công thụ chính, một bá tổng và một idol mới bước chân vào showbiz, trải qua tình tiết cẩu huyết như bao dưỡng, bôi đen, công kích...Công thụ chính cũng đã nhận ra tình cảm của mình, bắt đầu rải đường khắp nơi. Thụ chính cũng là người có khả năng mang thai, vì vậy hai người họ đã có kết tinh tình yêu của mình.

Theo lý thuyết, tiểu thuyết đến đây có thể HE rồi. Nhưng lực lượng fans hợp sức yêu cầu tác giả tiếp tục, muốn nhìn cuộc sống sinh hoạt ngọt ngào và chuỗi ngày chăm con của họ. Dưới sự đảo đảo mạnh mẽ, tác giả công bố tiếp tục viết phần hai, một quyển bá tài yêu tôi, và niềm hạnh phúc khi nuôi con cứ thế ra đời.

Vai chính rồi thì đương nhiên có vai thụ, cậu, chính là một người trong số đó, làm một ‘phụ trợ’ để nổi bật lên chân dung thụ chính là người cha ôn nhu lương thiện, ngập tràn ấm áp.

[Phụ trợ: đồ phụ trợ trong game]

Tiểu thuyết cũng không miêu tả nhiều về cậu, sau khi cậu trở thành nghệ sĩ trong công ty, không từ nâng cao năng lực của mình, lại thích đi đường năng ngõ tắt, rồi biết không biết cùng ai ‘xuân phong nhất độ’, sau đó mang thai.

[xuân phong nhất độ: quan hệ bộc phát, tình một đêm]

Bởi vì chuyện sinh hai đứa bé ảnh hưởng đến nghiệp diễn của cậu, nên cậu không dành cho hai đứa một chút yêu thương, không đánh thì mắng.

Cậu và thụ chính tuổi tác tương đồng, lại đều có thể sinh con. Thụ chính được công hộ giá, một đường đi lêи đỉиɦ cao, mà cậu quanh quẩn vẫn chỉ là minh tinh nhỏ bé, vậy nên cậu thời thời khắc khắc gây rối cho thụ chính.

Khi cùng tham gia chương trình nuôi dạy con cái, cậu đen tối, độc ác, đánh mắng hai đứa con của mình, thậm chí cố tình bỏ đói bọn nhỏ, bạo lực lạnh. Còn không biết tự lượng sức mình ngày ngày đối nghịch với thụ chính.

Sau khi chương trình phát sóng, cậu bị tất cả mọi người chửi rửa, đuổi cậu cút khỏi giới giải trí.

Cậu bí quá hóa liều, làm thụ chính bị thương, bị công chính trừng trị, vừa thất nghiệp vừa bị tống vào tù, hai đứa con tội nghiệp bị đưa đến cô nhi viện, từ đó đất diễn của cậu và bọn nhỏ cũng hết.

Nhìn lại ký ức một lần, An Húc bực tức đá ghế, con mẹ nó, dù cậu không có 5 năm ký ức, nhưng cậu có ký ức của 21 năm trước. Cậu sống ngần ấy năm sao lại không biết mình là cái loại vô nhân đạo như thế!

Đừng có lấy lý do tiểu thuyết gì cả, cậu là con người, bạn bè anh cũng đều là những người đang sống sờ sờ.

Cậu không biết người cha còn lại của con mình là ai, nhưng cậu biết, nếu cậu không muốn hai đứa trẻ chắc chắn sẽ không sinh ra chúng.

Nếu đã sinh chúng ra, dù không rõ lai lịch thì chúng cũng là con cậu, đều là bảo bối của cậu, không có khả năng cậu để hai đứa nhỏ chịu đói chịu rét, còn bạo lực lạnh hai đứa nhỏ.

Trút giận sau khi đá ghế, cậu lại dựng ghế lên, thở dài. Hiện giờ cậu chỉ có thể tiếp tục sống, tuy rằng không biết cha hai đứa trẻ nhưng chúng đều là con ruột của cậu, cậu chắc chắn không thực hiện theo tình tiết của tiểu thuyết.

Nghĩ đến bà nội đã ra đi, An Húc lại đỏ mắt.

Năm cậu 10 tuổi, ba mẹ qua đời vì tai nạn, từ đó chỉ còn cậu và bà nội nương tựa vào nhau. Cậu đã nghĩ, chờ mình ký hợp đồng, kiếm được khoản tiển lớn sẽ cho bà cuộc sống thoải mái.

Lại không ngờ, tối hôm trước cậu vẫn ngồi trò chuyện cùng bà, vừa mới ngủ một giấc, bà đã không còn nữa, tất cả chỉ còn lại trong ký ức.

An Húc nằm trên giường, dùng chăn đem bản thân bao kín, khóc lớn một hồi mới đi rửa mặt.

Sau khi tỉnh táo, cậu lấy điện thoại gọi cho Phương Khải Minh.

An Húc: “Anh, em đã đọc hợp đồng rồi, lúc nào cũng có thể ký tên, anh có thể nói cho em nơi bà an tang không, ngày mai, em muốn đi thăm bà”.

Phương Khải Minh: “Được, bà nội được chôn cất cùng nghĩa trang Đông Sơn với ba mẹ em, ngày mai anh đưa em đi”.

“Dạ, cảm ơn anh”.

“Giữa chúng ta còn cần khách khí vậy sao”.

An Húc nghĩ nghĩ lại hỏi: “Anh, lúc trước em có phải đối xử với bọn nhỏ không tốt không? Anh có thể kể cho em về chuyện hai đứa nhỏ không?”

Phương Khải Minh bên kia trầm mặc một chút, lúc sau mới cất lời, chuyện này vừa nói đã mất hơn nửa giờ.

Hơn nửa giờ, An Húc cũng tắt mắt.

An Húc không hỏi vì sao chương trình hay như vậy lại rơi lên đầu cậu, vì đoạn ký ức kia nên cậu nghĩ chương trình thiếu nhi này là công chính đầu tư cho thụ chính.

Yêu cầu đầu tiên để tham gia là nghệ sĩ phải có con, hai là, độ tuổi của trẻ con phải xấp xỉ con thụ chính. Mà ở giới giải trí, rất nhiều diễn viên, minh tinh không dám yêu đương, dù tán tỉnh hay kết hôn hầu như đều giấu diếm. Dù sao đa phần fans của họ là fans bạn gái, nếu một idol nào đó đột nhiên dắt theo đứa con lên chương trình, fans sẽ để yên sao?

Tuy rằng tham gia có thể hấp dẫn một lượng fans, nhưng cũng có thể mất một lượng fans, nên cũng chẳng mấy ai đồng ý tham gia.

Hơn nữa, cậu được tác giả sắp xếp để làm ‘phụ trợ’, cho nên, dù cậu có là một kẻ vô hình thì cũng được đặt cách tham gia.

Chuyện của bà và show thiếu nhi cậu đã nghĩ xong, giờ và chuyện của hai đứa nhỏ.

Nghĩ đến đây, An Húc có chút đau đầu, dù ai từ một thiếu niên đầy sức sống lại nhiều thêm hai đứa trẻ, thì cũng đều sẽ đau đầu.

An Húc mở cửa, hai đứa trẻ còn ở trong phòng. An Khang nghe tiếng mở cửa lập tức ngẩng đầu nhìn qua, An Nhạc lại giống như không nghe thấy, vẫn chìm đắm trong bức tranh mình vẽ.

An Húc hơi ngượng ngùng ngồi xuống, nhìn hai đứa bé, muốn mở miệng nói, lại không biết nói điều gì.

An Khang chú ý tới động tác của An Húc, che đi một nửa người An Nhạc: “Có chuyện gì sao?”

Không phải An Khang không lễ phép mà vì ‘An Húc’ trước đây không cho phép hai đứa gọi mình là baba.

[bò: mình đã sửa lại chương 1, khi nói chuyện thì hai bé chỉ gọi ba, trong suy nghĩ thì bé gọi baba. Trong tiếng Trung dùng 你 để chỉ người đối diện, nhưng tiếng Việt dùng đại từ nhân xưng ‘ba/bố’ giờ sẽ dùng baba]

An Húc: “À, ừm, có phải baba trước khi đối xử với hai đứa rất tệ không?”

Trong sạc không miêu tả tỉ mỉ cuộc sống của ba con họ. Nhưng chỉ cần ngắn ngủn mấy ngày trong chương trình, có thể rõ ràng rồi.

An Khang không trả lời, nhíu mày như ông già: “Vì sao ba hỏi vậy?”

An Húc: “Baba biết, baba biết trước khi baba đối xử với hai đứa rất không tốt, chú Phương có phải đã nói cho hai đứa, trước đây vì baba bị bệnh, nên không chăm sóc hai đứa. Nhưng giờ baba muốn nói cho hai con, baba hết bệnh rồi, sẽ không bệnh nữa, sau này nhất định sẽ chăm sóc, bảo vệ con và em gái, con thấy không, tên của hai con là ba đặt trước khi sinh, hi vọng hai đứa khỏe mạnh, vui vẻ. Cho nên, hai con có thể cho baba cơ hội sửa chữa sai lầm, làm một người baba tốt không?”

[An Khang: khỏe mạnh. An Nhạc: chữ 乐 (lè) có 2 nghĩa là trong âm nhạc và trong vui vẻ]

Điều này cậu không nói dối, Phương Khải Minh nói, 5 năm này cậu thực sự bị bệnh, trầm cảm sau sinh.

Nghĩ vậy, An Húc không khỏi khó chịu, một người đàn ông lại mắc trầm cảm sau sinh, đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

[tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy]