Chương 23

Trở lại ngôi nhà gỗ nhỏ thu hình, Vương Nhất Bác liền có ý định giữ khoảng cách với tiền bối, khi đi ra ngoài cũng rất ít khi đi cùng nhau, phần lớn đều xử sự rất khách khí, tiền bối nhạy bén, hiểu được ý của cậu, cũng không từng bước ép sát, tất cả sự tiếp xúc cùng nhau trao đổi này nọ đều đúng mực, ở trước ống kính không tỏ ra lạnh nhạt, cũng không khiến Vương Nhất Bác xấu hổ.

Ngày bọn họ liên hoan ở nhà gỗ nhỏ quả nhiên là bị paparazzi chụp được, một chuyện nhỏ cũng muốn lên nhiệt sưu. Vốn tưởng rằng đã gió yên biển lặng, nhưng kỳ thật những người đang trốn trong bóng tối kia, chưa bao giờ có một khắc muốn buông tha cho bọn họ.

Vương Nhất Bác nhận tờ nhiệm vụ từ đoàn quay, đi đến hồ đón một vị khách, những người khác được sắp xếp nhiệm vụ khác, cậu một thân dẫm lên ván trượt, chân dài đạp xuống mặt đất, trượt một đường gợn sóng về phía trước.

Xung quanh hồ được tổ quay lắp đèn sáng trưng, cách bờ hồ thì là một mảnh tối đen mờ mịt, Vương Nhất Bác đứng ở đầu thuyền hướng lên bờ xem, mấy nhân viên công tác khiêng thiết bị quay phim chụp ảnh đến, hai nam nhân đang cúi đầu cùng nhau nói chuyện, Vương Nhất Bác chớp mắt, chỉ nhìn thấy đến vóc dáng cao của người nọ, cùng đường cong sườn mặt ưu tú, mái tóc bị ngọn gió thổi khẽ bay.

Vương Nhất Bác ẩn ẩn cảm thấy được có chút quen mắt, tỉ mỉ quan sát, lại chỉ có thể vì khoảng cách quá xa mơ hồ mà từ bỏ.

Thuyền rất nhanh chèo đến bến, nhân viên công tác buộc dây thừng ở thuyền lên cọc, Vương Nhất Bác một tay ôm ván trượt nhảy lên mặt đất bằng phẳng, cúi đầu hai ba bước đi qua bên đó, phản xạ có điều kiện đưa tay ra muốn giới thiệu, lại nhìn thấy nam nhân có vóc dáng cao kia quay đầu nhìn lại, mái tóc mềm mại được đèn chiếu đến, màu sắc con ngươi trong suốt, lại giống như màu mật ong hổ phách

Gió ngừng lại, trái tim cũng muốn ngừng đập theo.

Vương Nhất Bác giật giật khóe môi, nói, "...... Chào."

Tiêu Chiến cũng vươn tay đến cùng cậu bắt tay, hướng cậu cười cười, "Cảm ơn đã đến đây đón chúng tôi."

Tiểu minh tinh chà chà bàn chân đã tê vì đứng lâu của mình, oán giận nói, "Sao chậm vậy? Chờ rất lâu rồi đó."

Vương Nhất Bác xoay người lấy hành lý trong tay bọn họ, nói, "Là tôi bần thần làm lỡ thời gian."

Cậu đứng lên, thời điểm đối diện với Tiêu Chiến, cảm xúc dưới đáy mắt đã bị hồ sâu vùi lấp.

Vương Nhất Bác nói, "Đi thôi."

.

.

.

Thuyền nhỏ, hai nhân vân viên công tác, lại thêm một nhân viên quay phim, cho dù hành lý đã được để lên thuyền khác, thời điểm ngồi xuống vẫn không tránh khỏi việc chen lấn.

Vương Nhất Bác ngồi xuống, liền lấy điện thoại ra, kéo tiểu minh tinh ra khỏi sổ đen, gửi tin nhắn cho cậu ta, nói, tình huống gì đây.

Tiểu minh tinh đáp, đoàn quay tiết mục mời đó.

Vương Nhất Bác nói, mời cậu, mời luôn cả anh ấy?

Tiểu minh tinh nói, không phải là mời minh tinh cùng người mới vào nghề sao.

Vương Nhất Bác trong bóng tối hừ một cái.

Cậu gõ nhanh, nói, người khác coi là người mới vào nghề còn được, anh ấy cũng được tính?!

Tiểu minh tinh gửi cho cậu mấy dấu chấm than, đoàn quay tiết mục dám mời chúng tôi vì sao lại không dám tới?!

Vương Nhất Bác gửi một hàng dấu chấm im lặng.

Qua một phút đồng hồ, Vương Nhất Bác nói, tôi thật hâm mộ cậu.

Tiểu minh tinh gửi cho cậu một đống dấu hỏi chấm.

Vương Nhất Bác trả lời, tôi sẽ không thể ra ngoài mà không mang theo não, cậu thì có thể.

Tiểu minh tinh: .............

Vương Nhất Bác cất điện thoại lại vào trong túi.

Vừa ngẩng đầu, thấy Tiêu Chiến ở đối diện đang nhìn mình.

Cuối mùa thu đêm thật lạnh.

Trên cổ anh quàng một cái khăn, chính là cái khăn mình tặng vào năm ngoái.

Mà lúc này, cái người vì trượt ván trượt một đoạn mà được mình tặng khăn kia, trên sống mũi đeo một gọng kính vàng đang ngồi đối diện ôn nhu chăm chú nhìn mình.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trái tim nặng nề quặn thắt lại, có một loại cảm giác hít thở không thông.

Bốn ngày ba đêm, từ buổi sáng mở mắt, đến tối muộn về phòng, mười mấy giờ đứng cạnh nhau, nhìn thấy người này, nhìn thấy gương mặt này.

Anh đã từng suýt nữa biến mất giờ lại xuất hiện.

Xuất hiện rồi sẽ lại biến mất.

Vương Nhất Bác rời đi ánh mắt.

Thật lâu sau, mới chậm rãi thở dài một hơi.

.

.

.

Vương Nhất Bác quản lý biểu cảm rất tốt, cho dù là trong vũ đạo mạnh mẽ, fan điên cuồng chụp ảnh, cũng không tìm thấy được một chút biểu tình nào.

Cho nên khi Vương Nhất Bác trở lại cùng Tiêu Chiến và tiểu minh tinh, mọi người cũng cho rằng cậu chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ thôi, hiện tại trở lại vẫn mặt vô biểu tình, cũng còn phải tiếp tục làm việc, chiêu đãi khách nhân.

Nữ chủ nhà đưa Tiêu Chiến cùng tiểu minh tinh đi xem phòng, Vương Nhất Bác đem hành lý của bọn họ đến phòng khách, rồi đến nhà bếp phụ giúp cô bé, người có bím tóc hai bên.

Vương Nhất Bác ngồi xổm nhặt rau được một nửa, đột nhiên mở miệng nói, "Cảm giác hơi ít, nếu không, thêm món đi."

Tóc hai bím nói, "Có thể, thêm món gì?"

Vương Nhất Bác nói, "Vậy cái kia... Cô biết làm pizza không?"

Tóc hai bím: "Vương Nhất Bác, anh điên rồi à?"

Vương Nhất Bác khụ một tiếng, sửa miệng nói, "Vậy làm món gà cay thì sao?"

Tóc hai bím lúc này mới đem dao trong tay hạ xuống, "Cái này thì có thể."

Vương Nhất Bác còn nói, "Cho cay nhiều một chút."

Tóc hai bím nói, "Chỗ này có ai là thích ăn cay? Tiểu minh tinh sao?"

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc, một lần nữa ngồi xổm nhặt rau, "Tôi thích."

Tóc hai bím: ............

Cô lại một lần nữa nhấc dao lên, "Vương Nhất Bác, hôm nay anh thử không ăn xem."

Vương Nhất Bác cạn lời, ".......... Cô có thể thục nữ một chút được không."

Tóc hai bím nói, "Anh bớt dùng bộ dạng này nói với em đi, khách cũng không ở đây, em thục nữ cho ai nhìn?"

Vương Nhất Bác: "Tôi thì sao?"

Tóc hai bím đánh giá cậu một lần, ánh mắt khinh thường nói, "Anh á?"

Vương Nhất Bác:............

.

.

.

Ai cũng biết dụng ý của đoàn quay tiết mục.

Trước khi sự tình sáng tỏ, Vương Nhất Bác chỉ có thể ở trước ống kính tận lực không làm ra sai lầm nào.

Tuy rằng không phải là phát sóng trực tiếp, nhưng ai mà biết đoạn phim này có thể bị phát ra bất cứ lúc nào, vì sức nóng mà cố ý chỉ dẫn sai hướng.

Thời điểm ngồi xuống bàn ăn, tiểu minh tinh ngồi ở bên phải mình, tiền bối bên trái, đối diện là tóc hai bím và Tiêu Chiến, có người hỏi cậu mới nói, không ai bắt chuyện thì cậu liền vùi đầu ăn cơm.

Bên đầu bàn bên kia tán gẫu khí thế ngất trời, bọn họ bên này lại như bị hạ chú, bình tĩnh đến quỷ dị.

Giữa một mảnh yên tĩnh, tóc hai bím buồn chán nửa buổi rốt cuộc không chịu nổi nữa, đè thấp âm thanh hướng Vương Nhất Bác nói, "Anh không phải là nói có thể ăn cay sao? Một lần động đũa cũng không động vào gà em làm, anh cố ý đi?"

Tiểu minh tinh liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Tiền bối cũng nghiêng mặt nhìn cậu, "Đúng vậy, cậu không phải là không thể ăn cay sao?"

Vương Nhất Bác siết chặt đũa trong tay, màu hồng ở cổ cơ hồ lan lên trên mặt, cậu cắn răng thấp giọng nhắc nhở tóc hai bím, "Cô có thể đừng nói nữa không!"

Tiêu Chiến nở một nụ cười, giương mắt nhìn tiểu minh tinh.

Thu được tín hiệu, tiểu minh tinh nói, "......... Tôi, là tôi, tôi thích ăn."

Tiền bối ngồi ở bên này nhìn nửa ngày có chút buồn bực, trước kia mọi việc chưa rõ nên y không thể kết luận cái gì, nhưng hôm nay nhìn thấy liền không ngờ, Vương Nhất Bác cư nhiên lại thích tiểu minh tinh........?

Một màn nháo này, Vương Nhất Bác không ăn uống gì, câu được câu không dùng đũa chọc chọc bát cơm, tóc hai bím ngồi ở đối diện thấy trên mặt thiếu chút nữa là nổi lên gân xanh, muốn giơ tay lên đánh người.

Nhưng ngại người ngồi bên cạnh mình là tổng tài, vẫn là nhịn rồi nhịn, không có mắng Vương Nhất Bác.

Tiểu minh tinh muốn đập tan cục diện xấu hổ, chủ động hướng Vương Nhất Bác nói chuyện phiếm, "Anh quay mấy kỳ, học được cách nấu cơm chưa?"

Vương Nhất Bác cau mày nhìn cậu ta, nói, "Làm gì?"

Tiểu minh tinh hợp tình hợp lý nói, "Tôi đến đây không phải là anh phải tự mình vào bếp sao? Tốt xấu gì trước kia cũng có chút giao tình."

Vương Nhất Bác a một tiếng.

Tiểu minh tinh nói, "Vương Nhất Bác, cho anh thêm một cơ hội nữa."

Vương Nhất Bác lười phản ứng lại, răn dạy đến bên miệng phanh lại không kịp, theo thói quen dùng vai vế đè ép cậu ta, "Không biết lớn nhỏ, sao cậu của cậu......."

Thời điểm cậu ngây người, Tiêu Chiến đang ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái.

Vương Nhất Bác cảm giác như mình đang bị đặt vào trong hầm băng.

Tựa như là mình bị chê cười vậy.

Như là trong lòng máu chảy đầm đìa mà ở trước mặt anh bộc bạch, nói, anh xem, tôi vẫn không buông tay được.

Còn nhớ rõ anh thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì.

"........ cậu của cậu nói qua rồi, là cậu không nghe thấy thôi." Vương Nhất Bác thong thả bổ sung vế còn lại.

(Vốn yibo định nói "Sao cậu của cậu không đánh chết cái miệng cậu." Nhưng sau đó lại chuyển thành ý là, "Cậu của cậu nói với cậu tôi học được cách nấu ăn rồi, là cậu không nghe thấy thôi")

Tiểu minh tinh đương nhiên biết Vương Nhất Bác muốn nói gì, cậu ta thấy đối phương phản ứng, vội vàng ra hòa giải, giả bộ nói chuyện cùng Vương Nhất Bác rằng sau này sẽ không dám nói vậy nữa, lần sau sẽ chú ý cái này cái nọ, chính là đối phương nghe không vào, cũng không muốn nghe.

Tóc hai bím cùng tiền bối như lạc vào trong sương mù.

Vương Nhất Bác nhắm mắt nói, "Tôi ăn no rồi, ra ngoài đi dạo đây."

Cậu ở bên ngoài bờ hồ đi đi lại lại hai ba vòng, tiền bối lo lắng cho cậu quả nhiên là cùng tới đây, ôn hòa an ủi vài câu, chỉ là Vương Nhất Bác nghe câu được câu không, lại nói với người ta là mau ngủ sớm đi, rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Thời điểm đứng ở ban công, có thể nhìn thấy mặt hồ, thuyền nhỏ lắc lư.

Cách vách, chính là phòng của Tiêu Chiến.

Cho nên khi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, cậu không bất ngờ mà đoán được người đến là ai.

Cậu xoay người nhìn, Tiêu Chiến thân thủ đưa đến một cái chén vẫn còn hơi bốc hơi.

Vương Nhất Bác nói, "Không uống sữa."

Tiêu Chiến bật cười nói, "Là nước ấm."

Vương Nhất Bác khựng lại, vẫn là đưa tay nhận lấy.

Camera cố định trong phòng bị áo khoác che lại, mọi người thì vẫn còn ở dưới lầu, không ai chú ý đến kết giới tình cảm mỏng manh trên hành lang nhỏ bé này.

Vương Nhất Bác cầm chén nước, buông bỏ suy nghĩ nói, "Anh có biết lần xuất hiện ở trước ống kính này phải trả giá cái gì không."

Tiêu Chiến dựa vào lan can, trong tươi cười cất giữ một chút kiêu ngạo, "Bọn họ dám mời, tôi đương nhiên dám đến."

Có người muốn dùng anh để dìm Vương Nhất Bác xuống nước, anh có thể dọn đường sạch sẽ cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không biết làm sao.

Cậu thở dài, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng, cũng chỉ ngắn gọn hai chữ.

"Bỏ đi."

Cậu dùng ngón tay nắm chặt lấy chén nước, muốn xoay người trở về phòng, lại bị Tiêu Chiến gọi lại.

Tiêu Chiến nói, "Còn trách tôi sao?"

Vương Nhất Bác có điểm muốn cười.

Trách anh cái gì?

Trách anh dùng tay không đủ che trời?

Hay là trách anh buông tay, vừa tự nhiên, lại vừa vô tình?

Anh không tin tưởng mình, tựa hồ chính mình cũng không có cách nào khiến anh có thể tin tưởng.

Ai cũng không dám hy vọng gì về tương lai của một nghệ sĩ.

Vương Nhất Bác ngẩng mặt, bình tĩnh nói, "Đều đã qua rồi."

Cậu không để tâm nữa.

Còn thích thì sao chứ.

Người khác cười nhạo cậu ngây thơ cũng được, hâm mộ tuổi trẻ kiên trì của cậu cũng được.

Ít nhất, cậu hiện tại chính là như thế này, sẽ sợ tối sợ ma, sẽ không có gì có thể làm cậu xúc động, cũng không có quan hệ với ai cả.

Vương Nhất Bác chính là như vậy.

Đều đã qua rồi.

Tiêu Chiến đem lời nói này chầm chậm ghi nhớ.

Trái tim anh đột nhiên quặn thắt.

Ở ngọn đèn mịt mờ cố gắng để có thể nhìn thấy khuôn mặt của Vương Nhất Bác.

Bọn họ đều sai.

Nhưng đáng lẽ ra, không sai đến bước này.

Vương Nhất Bác trước kia, dù có như thế nào vẫn sẽ cố chấp.

Sau này, cũng vẫn cố chấp không thể buông bỏ được việc thích một người.

_---/---_