Chương 13

Có chút nước thịt 🙄

______________________

Chuyện của nữ diễn viên dường như chỉ là ngòi nổ nhất thời, sau đêm hôm đó, ánh mắt bát quái của đại công chúng cuối cùng cũng trở về với cuộc sống thập phần nhàm chán thường ngày, paparazzi cũng không công khai bám theo chân Vương Nhất Bác nữa.

Vương Nhất Bác hành trình muốn trốn khỏi paparazzi rất khó khăn, có một lần tan tầm, rạng sáng hơn hai giờ, phát hiện ra hai chiếc xe paparazzi, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của tiểu minh tinh mới có thể trốn thoát được.

Thời điểm tiểu minh tinh ném cho Vương Nhất Bác cái áo khoác khoác lên người, tiểu minh tinh nhìn thấy được Vương Nhất Bác chỉ có duy nhất hé ra khuôn mặt quả thực muốn cười chết.

Cậu ta một bên đem tay đút vào túi áo một bên chậm rãi nói, "Trước kia còn được, công việc anh kết thúc hoặc là về khách sạn hoặc là ra ngoài chơi, cũng không sợ bị chụp, hiện tại hẹn hò rồi, tự nhiên cũng phải trốn đông trốn tây. Anh càng giấu, những người này soi càng chặt."

Vương Nhất Bác một tay chống lên thành ghế trong xe, mặt không chút thay đổi nhìn tiểu minh tinh, nói, "Không sợ chết thì nói thêm câu nữa đi."

Tiểu minh tinh a một tiếng, "Nếu cậu tôi thừa nhận hẹn hò, anh uy hϊếp tôi cũng không có lí do để sợ anh."

Vương Nhất Bác hướng cậu ta nở nụ cười, nói, "Là thế này, hai ngày trước Tiêu Chiến đem đồ dùng của cậu ném ra khỏi phòng rồi, chìa khóa cũng đã đưa cho tôi, cái chìa khóa đó, còn móc cùng với chìa khóa nhà của Tiêu Chiến, tôi vẫn luôn mang theo bên người, muốn nhìn một chút hông?"

Tiểu minh tinh: ......... Được, anh lợi hại.

Cậu ta hé ra khuôn mặt xanh mét, đẩy đống quần áo với mũ của Vương Nhất Bác sang một bên xuống xe mua hai cốc trà sữa trân châu, một lần nữa lên xe, đi được một đoạn xa.

Xe của paparazzi sống chết đuổi theo, lần thứ hai đuổi kịp được xe Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn thấy hai cái xe kia, bất đắc dĩ thở dài.

Tiêu Chiến vừa vặn gửi tin nhắn đến, bảo cậu nếu không tiện thì có thể không cần tới đây, lần sau anh đến đón.

Vương Nhất Bác gửi cho anh một cái voice, cố ý làm ra vẻ than thở, nói không cắt đuôi được paparazzi, chỉ có thể quay về khách sạn.

Cách mấy phút sau, Tiêu Chiến trả lời nói, vậy để lần sau.

Vương Nhất bác cất điện thoại.

Trợ lý đã sớm lúc cậu thay quần áo, cho tiểu minh tinh đi ra cửa sau quán trà sữa bắt xe khác, lúc này trên xe hiển nhiên chỉ còn mỗi mình Vương Nhất Bác cậu.

Vương Nhất Bác một tay nắm chặt tay lái, đắc ý nhướng lông mày.

Bên kia Tiêu Chiến nhận được câu trả lời của Vương Nhất Bác tuy là có chút mất mát, nhưng anh cũng biết thế nào là chừng mực, hơn nữa trên tay vẫn còn công việc cần phải xử lý, liền nói với tài xế đến muộn chút, bản thân mình ở lại công ty tăng ca.

Tiêu Chiến một khi mệt thì sẽ không muốn ăn gì cả, thư ký cũng không biết nói gì, khuyên hai câu, gọi cho Tiêu Chiến một bát canh ở nhà hàng Quảng Đông, nghe nói vô cùng ngon, thời điểm đưa đến văn phòng, sờ lên cái nồi vẫn còn nóng đến bỏng.

Tiêu Chiến gắng gượng ăn được mấy miếng, vẫn là lúc thư ký đem canh mang ra ngoài, bản thân mình lại đi pha cà phê.

Khi ly cà phê sắp thấy đáy, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, Tiêu Chiến còn tưởng là thư ký vào để dọn dẹp đồ đạc, nàng mà vào, khẳng định sẽ phát hiện anh cái gì cũng không ăn, tuy rằng là cấp trên với cấp dưới, nhưng tốt xấu gì cũng là đối phương có tâm ý, Tiêu Chiến che trán, thoáng khó khăn nói một câu vào đi.

Không có âm thanh của giày cao gót.

Động tác dùng sức phóng nhanh cước bộ, là âm thanh của giày thể thao nện xuống nền nhà, người vừa tới nhịn cười, tựa hồ như không thể nhịn nổi nữa, rón ra rón rén tới gần phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngay lập tức liền đoán được người đến là ai.

Anh ung dung thản nhiên, khuôn mặt trốn dưới bàn tay nở nụ cười, thẳng đến khi Vương Nhất Bác lách qua bàn đi đến trước mặt anh, anh mới vươn tay, dùng sức túm lấy Vương Nhất Bác kéo về.

Vương Nhất Bác dưới chân hẫng một cái, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã lên người Tiêu Chiến.

Mà lúc này thư ký đi vào thu dọn đồ đạc lại nhìn thấy Vương Nhất Bác ngang nhiên nằm trên người Tiêu tổng: ...........

Thư ký: Xong đời rồi, tiền thưởng tháng này không có rồi.

Nàng trong lòng thống khổ, trên mặt không chút thay đổi, hướng về phía hai người gật gật đầu nói, "Quấy rầy, ngài tiếp tục đi."

Vương Nhất Bác không còn mặt mũi cùng Tiêu tổng bị phá chuyện tốt: ...........

Lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới phát ra một từ: Đệt.

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc chỉnh sửa lại quần áo, nói, "Không phải là nói không đến sao?"

Vương Nhất Bác đáp: "Cho anh một bất ngờ."

Tiêu Chiến ừm một tiếng, chỉ ra hành động ngây thơ lại dọa chính mình kia, "Đích xác là vừa mừng vừa sợ."

Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống cầm lấy cà vạt của anh quấn quanh ngón tay, kéo Tiêu Chiến hướng về phía mình nói, "Sao đây, lại muốn nói tôi là người bạn nhỏ?"

Đáy mắt Tiêu Chiến hiện lên chút ý cười, cánh tay chống lên bàn ngửa đầu nhìn cậu, nói, "Không vui sao?"

Vương Nhất Bác lại nói, "Tôi bỗng nhớ tới một việc."

Tiêu Chiến nghi hoặc không biết sao bỗng nhiên cậu lại nói đến chuyện khác, nhưng vẫn lên tiếng, "Chuyện gì?"

Vương Nhất Bác cúi đầu, tóc mái cũng theo đó mà rũ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến kêu một tiếng, "Tiêu lão sư."

Nhìn thấy Tiêu Chiến trên mặt có một giây luống cuống cùng mờ mịt, Vương Nhất Bác lại gọi một tiếng thập phần rõ ràng, "Tiêu lão sư."

Cậu nói, "Chuyện của đêm hôm đó, tôi nhớ ra rồi."

Nhớ tới Tiêu Chiến lâm trận bỏ chạy, bản thân mình đuổi theo đem anh đặt lên cửa, nắm chặt lấy anh rồi hôn lên khắp cổ anh, vội vàng lại nhiệt tình.

Vương Nhất Bác nhìn thấy trên mặt Tiêu Chiến xẹt ngang qua một tia xấu hổ, cố ý ho khan một cái, xoay người thu thập đống văn kiện lộn xộn trên bàn, tuy rằng ra vẻ trấn định, nhưng lỗ tai lại phiếm lên một màu hồng, giống như càng lúc càng đỏ, giống như khiến cho người khác nổi lên ý muốn đem nó đặt ở trong miệng, nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Vương Nhất Bác không nói lời nào, bàn tay chống lên bàn nhìn Tiêu Chiến dọn dẹp đống văn kiện, lần lượt ký tên từng cái.

Nhìn thấy cổ cùng hai má anh không khống chế được đang dần biến sắc, ở trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe được tiếng tim đập rõ ràng của đối phương, mới cầm tay vịn của ghế dựa anh đang ngồi xoay lại về hướng mình, cậu ngồi xuống để đầu gối đỡ dưới đất, đổi thành bản thân ngửa đầu lên nhìn anh, nói, "Tiêu lão sư, vì sao lại lùi bước?"

Tiêu Chiến bị cậu dùng phương thức đánh thẳng trọng tâm như vậy có chút không chịu nổi, âm thanh giấu đầu hở đuôi hạ giọng nói, "Tôi sợ cậu hối hận, cho nên mới......."

Vương Nhất Bác cắt ngang, "Tôi sẽ không."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu.

Trẻ tuổi, xinh đẹp, hé ra gương mặt không chịu thua.

Anh nhận thua, có chút khó khăn mở miệng, "Là bởi vì tôi sợ, cho nên mới lùi bước."

Vương Nhất Bác nâng thắt lưng lên, ở trên môi anh đáp xuống một nụ hôn, "Bây giờ thì sao?"

Tiêu Chiến nhịn không được liền cười, ngón tay cùng lỗ tai đều đã đỏ bừng, hạ người xuống cùng cậu hôn môi.

Giữa lúc hai cánh môi ma sát vào nhau, Vương Nhất Bác nghe được anh thấp giọng nói.

Sau này không như vậy nữa.

Cả tòa nhà đều yên tĩnh không một tiếng động.

Trong phòng lại một mảnh ám muội.

Nào sợ khoảng cách quá gần, chỉ cần dịch về phía trước một chút là có thể dán được lên môi đối phương, bởi vì không có đèn, cũng chỉ có thể thấy được đại khái hình dáng, lơ đãng nâng lên ánh mắt sắc bén, cũng làm bùng lên được du͙© vọиɠ trong cơ thể, hơ nóng bầu không khí xung quanh.

Trán cụng vào nhau, bốn phiến môi vừa như chạm lại không chạm, xen kẽ thở dốc là nhiệt khí phả lên chóp mũi đối phương.

Vương Nhất Bác chớp mắt, lông mi thật dài buông xuống, lơ đãng cọ lên mặt Tiêu Chiến có chút ngứa.

Cùng với đa số thời gian cậu có thể bảo trì được gương mặt bình tĩnh bất đồng, động tác một chút cũng không lưu tình, bên dưới của Tiêu Chiến bị cậu gắt gao chế trụ cao thấp vỗ về trêu đùa đến nóng hầm hập, chà xát từ trên xuống dưới, bởi vì cảm thấy thẹn, anh sống chết cắn chặt môi dưới, gương mặt trắng nõn phủ đầy vệt hồng, cánh môi bị cắn chặt đến nỗi có điểm trắng bệch.

Vương Nhất Bác chú ý đến, ngón tay lại dùng sức chút, khiến hai chân của Tiêu Chiến quấn quanh hông cậu run lên nhè nhẹ, kiềm nén lại giọng nói yếu ớt vì bị du͙© vọиɠ chi phối, Vương Nhất Bác liền áp sát lại, đầu lưỡi mềm mại nhẹ liếʍ lên, một bàn tay luồn ra sau cổ anh, nắm lấy cà vạt từng chút từng chút một nới lỏng.

Chỉ cần hơi dùng chút khí lực, có thể thấy được Tiêu Chiến ngửa cổ ra sau, lộ ra hầu kết không hề đề phòng.

Đường cong sắc bén, run run mê người chết đi được.

Vương Nhất Bác nghĩ như nào, liền thật sự là làm như vậy, tại Tiêu Chiến bị tháo lỏng cà vạt mà cắn lên hầu kết một cái.

Thần trí của Tiêu Chiến nhanh chóng bị hồng thủy bao phủ cuốn đi toàn bộ, bên khóe môi không khống chế được tràn ra một tiếng rêи ɾỉ.

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn anh, khóe mắt đỏ lên.

Cậu nhả ra, vươn đầu lưỡi ẩm ướt cách cà vạt chậm rãi liếʍ lên hầu kết run rẩy.

Nắm lấy ngón tay, cậu nhìn Tiêu Chiến bởi vì khó thở mà bắt buộc phải mở miệng hô hấp, bàn tay được tay mình phủ lên nhỏ hơn một cỡ, lại cường ngạnh chen vào giữa những ngón tay của anh, mang theo ác liệt mà cao thấp vỗ về chơi đùa.

Tiêu Chiến cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ bị một anh bạn nhỏ hơn sáu tuổi chơi đùa như vậy, chỉ là một lần "Giúp đỡ lẫn nhau", liền gây sức ép làm rớt nửa mạng già của anh rồi.

Kɧoáı ©ảʍ cùng với việc hít thở không thông bức anh phát điên lên mất, nhưng đúng lúc Vương Nhất Bác lại vừa vặn buông tay ra, nâng gáy của anh lên hướng về phía mặt mình hôn môi, răng đặt lên cánh môi mà mình vừa mới dày vò, không nhẹ không nặng cắn một cái.

Thủy triều đưa anh lún sâu vào tìиɧ ɖu͙©, Tiêu Chiến khép lại suy nghĩ, cảm giác được đầu của người bạn nhỏ đang cọ ở hai má mình, miệng lại ngậm lấy vành tai, mơ hồ không rõ hô một tiếng, Tiêu Chiến ca ca.

Vừa dứt lời, anh bị câu xưng hô này của Vương Nhất Bác kí©h thí©ɧ đến cả người run rẩy phóng ra.

Khóe môi Vương Nhất Bác cong lên, lại vùi xuống xương quai xanh anh, đầu lưỡi ấm áp liếʍ láp, lại khẽ cắn.

Tiêu Chiến định thần lại, hơi đẩy Vương Nhất Bác nói, "Ở trong này sao...?"

Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến đang ngồi ở trên đùi mình, bàn tay xoa lưng anh, đem cả người anh kéo áp sát vào ngực mình, lại nhẹ nhàng cắn cằm anh, tiếng nói khàn khàn nói, "Không ở trong này."

"Em sợ Tiêu tổng sau này không thể làm việc hẳn hoi được."

Hai người qua loa sửa sang lại quần áo, xuống lầu đến bãi đỗ xe, Vương Nhất Bác hé ra khuôn mặt bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, một tay đánh lái xe theo ga ra đi ra, một chân giẫm lên chân ga, so với thắng bại ở việc đua xe còn ham muốn mãnh liệt hơn nhiều, Tiêu Chiến ngồi ở phía phó lái, một tay chống lên cửa xe, dư quang nhìn cổ Vương Nhất Bác đã sớm nổi lên gân xanh, lại còn là biểu tình chịu đựng, nhịn không được cười.

Vương Nhất Bác trừng anh một cái, đợi đến nơi cần đến, cơ hồ là nửa vác Tiêu Chiến ôm lên lầu. Đèn cũng không mở, cửa cũng không đóng, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu sáng, ở trên người Vương Nhất Bác tạo thành một cái bóng, rõ ràng là hé ra khuôn mặt không hợp tình người, lúc này lại mang đến cảm giác mãnh liệt, mãnh thú lao ra, bao nhiêu ý niệm trong đầu đều muốn thực hiện ngay lập tức.

Tiêu Chiến hiếm khi thấy Vương Nhất Bác bị du͙© vọиɠ khống chế, không sợ hai tay bị cà vạt trói ở sau lưng không thể kháng cự, khóe mắt anh mang theo ý cười, tại hàng loạt hành động như ùn ùn kéo đến đầy cuồng nhiệt của Vương Nhất Bác, phối hợp cùng cậu hôn môi rồi nói những lời yêu thương.

Mà lúc này, di động đang cất ở trong túi của Vương Nhất Bác vang lên.

Vương Nhất Bác: .............

Tiêu Chiến: ...............

_---/---_

má tôi tức á :)))) chưa bao giờ mà tôi tức vậy á :))))))))) người nào gọi cho yibo coi chừng tui đóoooooo aaaaaaa