Chương 12

Ngay 1 giây trước khi Tiêu Chiến đen mặt muốn tắt điện thoại đi, điện thoại của Vương Nhất Bác đúng lúc gọi đến.

Hình như bởi vì tín hiệu không tốt lắm, cậu còn chạy ra bên ngoài, hơi thở có chút gấp gáp, kêu hai ba tiếng tên của Tiêu Chiến, thẳng đến khi Tiêu Chiến trầm thấp ừm một tiếng mới nói, "Nữ diễn viên kia, là thời điểm hôm nay lúc trở về trùng hợp gặp, tôi không hề cùng cô ta nói gì cả."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười nói, "Vậy cũng quá trùng hợp rồi đó."

Vương Nhất Bác vội vàng nói, "Đợi lát nữa tôi báo với công ty thanh minh."

Tiêu Chiến cầm điện thoại, tiến gần về phía cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ nhà nhà đều đèn sáng trưng, xếp thành một hàng như dòng nước.

Vị trí anh đang đứng, cơ hồ có thể quan sát được tất cả kiến trúc tòa nhà, cùng với con người.

Nhưng mà hiện tại, anh lại cầm di động lẳng lặng nghe thiếu niên nói chuyện.

Vương Nhất Bác giải thích xong, cũng không nghe thấy phản ứng của Tiêu Chiến, liền tìm chủ đề khác nói, "Anh mở cửa sổ sao? Ánh trăng tối nay thật tròn."

Tiêu Chiến cười cười, Vương Nhất Bác hiển nhiên không phải là người quá thích đi xem mấy cái loại trăng tròn này, tự nhiên cũng không biết hàm nghĩa câu nói của cậu.

Tiêu Chiến ngẩng lên nhìn thấy một vòng bạc trắng trên đỉnh đầu, thản nhiên nói, "Có chút bận, không có thời gian nhìn lâu được."

Nói xong, dừng một chút, vẫn bổ sung thêm một câu, ".......... Ánh trăng rất đẹp."

Vương Nhất Bác không biết phải làm sao, giống như bị câu nói bổ sung kia của Tiêu Chiến chọc tới, cũng tự nhiên nở một nụ cười.

Cậu mở miệng, kêu tên đối phương, "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến ừ một tiếng, nói, "Tôi đây."

Vương Nhất Bác nói, "Trước kia có cùng tiền bối quay show tạp kỹ, nhắc tới độ tuổi, mọi người ít nhiều đều cảm khái, bởi vì có tôi ở đây làm việc, tỷ lệ sẽ rất nổi bật."

"Trước kia tôi không cảm thấy được tuổi trẻ có gì không tốt, dù sao còn có rất nhiều dự tính, có thể tiếp xúc với những thứ mà tôi yêu thích."

Nét tươi cười trên mặt Tiêu Chiến thu lại, "Cậu muốn nói cái gì?"

Vương Nhất Bác không yên hít một hơi thật sâu, thanh âm cũng nhẹ đi một chút, như là sợ Tiêu Chiến ở đầu dây bên kia cảm thấy cậu sẽ làm om sòm lên, cậu nói, "Nếu tôi nói, tôi muốn cùng anh thử một lần, anh có thể không ghét bỏ tôi chỉ vì tôi còn nhỏ được không?"

Bốn phía đèn ở những cửa hàng đều đã tắt, chỉ còn lại một chút ánh sáng từ ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Tiêu Chiến.

Anh biểu tình mơ hồ, chỉ có thể mờ mờ ảo ảo nhìn thấy khóe môi anh khẽ động đậy, hai bên má mềm mại hiện lên má lúm đồng tiền.

Tiêu Chiến thậm chí có thể nghe được tiếng gió bên Vương Nhất Bác truyền qua điện thoại, cùng với tiếng hít thở khẩn trương, chọc đến tâm can anh.

Anh cố gắng đè ép khóe môi đang giương lên của mình, nói, "Cậu cũng đã nói tuổi mình còn nhỏ, tôi đây còn có thể tin lời nói của một người bạn nhỏ sao?"

Vương Nhất Bác ngay lập tức tiếp lời, "Có thể."

Đương nhiên là có thể.

Tôi thích cái gì sẽ thích vĩnh viễn, người tôi thích cũng vậy.

Tiêu Chiến không nói gì.

Vương Nhất Bác còn nói, "Ngày mai tôi sẽ đón chuyến bay sớm nhất về Bắc Kinh."

Tiêu Chiến dựa lên cửa sổ, ngón tay chậm rãi khẽ nắm chặt lại, từ đây nhìn xuống dưới, giống như sương mù đang bao quanh lấy vực sâu.

Anh hạ mi mắt, đuôi mắt hẹp dài.

Tiêu Chiến nói, "Vậy thì tôi tin cậu một lần, cậu cũng tin tôi một lần. Rất công bằng."

Vương Nhất Bác sửng sốt, sau đó liền tươi cười.

Trước khi cúp điện thoại, cậu còn bồi thêm một câu."

"Kỳ thực tôi biết ánh trăng rất đẹp có nghĩa gì."

Một vài người đi qua ngã tư đường này sẽ vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên cầm điện thoại ở một chỗ mà vung vẩy, cười cười chạy đi chạy lại, bởi vì thật sự rất vui, thậm chí còn nhảy luôn một vài động tác vũ đạo, gió đêm thổi mái tóc mềm mại của cậu, tươi cười sáng lạn, là minh tinh* thật sự đang chiếu sáng.

(Nguyên gốc là 明星, nghĩa đen chính là ngôi sao phát sáng)

Nửa giờ sau, công ty của Vương Nhất Bác đăng bài đính chính, cùng với nữ diễn viên chỉ là tình cờ gặp mà thôi, bởi vì diễn chung với nhau, cho nên mới nói với nhau vài câu, giải thích xong, lại khiển trách một chút nơi đăng bài hai người có quan hệ mờ ám.

Đối với nữ diễn viên mà nói, thậm chí ngay cả từ "bằng hữu" còn không có dùng tới đâu.

Nhưng kỳ thực với góc độ của người ngoài, cũng không hiểu sao có thể trùng hợp đến như vậy, Nhật bản có rất nhiều khu trượt tuyết, thế mà hai người thời điểm đến rồi đi cũng vừa vặn gặp nhau, cứ cảm thấy được càng giấu thì càng lộ.

Vương Nhất Bác liền lấy tấm vé trượt tuyết mua ở trên mạng, dán lên Weibo.

Vương Nhất Bác: Dạo gần đây ai cũng đều trượt ở khu trượt tuyết này, rất vui, hiểu hay không.

Ngay cả tấm vé đi từ Osaka đến vùng ngoại ô phía Tây cũng có, rồi cả tấm vé trượt tuyết từ mấy giờ đến mấy giờ, những ngày đó cơ hồ cậu đều gắn liền với trượt tuyết, không đi cùng ai, không gặp gỡ ai, chỉ đơn giản là trượt tuyết, như là một cú đấm đấm không trượt phát nào vào mặt những người đồn bậy.

Fan hâm mộ: ............ Được, không hổ là anh.

Trên Weibo chuyển sang nói người kia phải lên làm sáng tỏ, ồn ào náo loạn cả một buổi tối, ngày hôm sau công ty của nữ diễn viên kia mới đăng một tin thanh minh chỉ là trùng hợp gặp thôi.

Nhưng điều thật vi diệu đó là, công ty thanh minh, cường điệu nói bọn họ chính là làm bằng hữu, hi vọng không bị hiểu lầm.

Vương Nhất Bác lúc trước khi cất cánh nhìn được cái loại thanh minh này, lộ liễu trước ống kính chụp ảnh của fan mà xem thường một cái.

Cậu thoát khỏi tài khoản của nữ diễn viên, lại lướt đến phần bình luận mới nhất của nam thứ là mấy cái biểu tượng cảm xúc.

Mấy người hướng dẫn còn trêu chọc Vương Nhất Bác nửa ngày, tiểu minh tinh vẫn chưa thấy xuất hiện, lúc này lại ở trong nhóm chat gửi lên một cái biểu tượng cảm xúc khϊếp sợ, hướng Vương Nhất Bác nói, anh cư nhiên cùng với nữ diễn viên làm chuyện xấu?!

Vương Nhất Bác: ..........

Mặt khác mấy người hướng dẫn nhất thời không phản ứng được hàm ý sâu xa trong lời nói của tiểu minh tinh, liền thấy Vương Nhất Bác gửi biểu tượng đậu tương mỉm cười, hướng tiểu minh tinh nói: Cháu ngoại, nếu muốn nói chuyện này thì nói sau đi.

Người hướng dẫn nhìn cách xưng hô của Vương Nhất Bác đối với tiểu minh tinh, đều lần lượt gửi cho Vương Nhất Bác hàng loạt biểu tượng cảm xúc khϊếp sợ.

Hàng biểu cảm đang rất chỉnh tề, thẳng đến khi bị tiểu minh tinh phá đám, nói, là cái mà tôi đang nghĩ đến sao?

Vương Nhất Bác thập phần bình tĩnh nói, chính là cái mà cậu đang nghĩ đến.

Cậu nói xong, lại cùng với tiểu minh tinh thảo luận, rồi lại giới thiệu với mọi người một chút, người này thật ra là cháu ngoại tôi.

Tiểu minh tinh: ...........

Người hướng dẫn A: ...........

Người hướng dẫn B: ...........

Người hướng dẫn C: ............

Vương Nhất Bác nhìn hoàng loạt sự im lặng kia, nâng một bên lông mày nở nụ cười, lên máy bay.

Chuyến bay của Vương Nhất Bác được 20 phút sau, fan hâm mộ thấy tiểu minh tinh đăng Weibo.

Đừng có hỏi là đăng cái gì, chính là rất soái: Đệt!

Tiêu Chiến từ buổi sáng đã rất bận, cơm trưa cũng chưa kịp ăn mấy miếng, lại đi dự hội nghị khai sản phẩm, hơn nữa tối hôm qua còn thức đêm, cả ngày nay đầu váng mắt hoa, thật sự không có cách nào đến sân bay, chưa kể ở đó còn rất đông người, cũng quá là lộ liễu.

Người bên cạnh Vương Nhất Bác đại khái biết được chuyện này cũng chỉ có người đại diện, nhưng chung quy giấy thì không thể gói được lửa, khó bảo toàn được một ngày nào đó chuyện mình cùng Vương Nhất Bác có một mở đầu rất hoang đường sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ ra ngoài.

Ai lại có thể nghĩ bọn họ hiện tại đang nói chuyện yêu đương cơ chứ.

Dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn, vẫn là nên làm cho bọn họ có ít cơ hội để tám chuyện đi thì hơn.

Quản lý sản phẩm ở trước phông chiếu thao thao bất tuyệt, tổng tài của bọn họ lại vẻ mặt chính trực, ở dưới ngăn bàn mở điện thoại, trộm liếc tin nhắn của Vương Nhất Bác.

Nhất: Đến công ty có chút việc, tối nay qua đấy.

Tiêu Chiến ở dưới bàn trả lời tin nhắn, ngoài mặt thì nhìn phông chiếu làm bộ nghe thật chăm chú.

Thư ký ở phía sau thu hết toàn bộ mờ ám của Tiêu Chiến vào đáy mắt: ..........

Đợi cho hội nghị kết thúc, Tiêu Chiến từ trong phòng họp đi ra, thần tình mệt mỏi, cởϊ áσ khoác, cà vạt cũng nới lỏng ra, áo được thư ký cầm trên tay, anh nhìn điện thoại, đã hơn mười giờ rồi, điện thoại còn sắp hết pin.

Tiêu Chiến một mặt hướng vào văn phòng gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, hôm nay muộn quá rồi, có muốn ngày mai gặp không, cũng miễn cho đỡ phải chạy tới chạy lui. Vậy mà anh mới bước vào cửa văn phòng, liền sửng sốt.

Vương Nhất Bác vắt chéo chân ngồi trên sô pha, đang xem điện thoại, bên cạnh sô pha, còn bày ra hành lý của cậu, đây chính là bằng chứng cho thấy, chính là cậu vừa xuống máy bay đã ngay lập tức đến đây, cái gì cũng chưa kịp thu dọn.

Tiêu Chiến phản ứng đầu tiên là quay đầu trừng thư ký, thấp giọng nói, "Sao lại không nói cho tôi biết?"

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đi vào liền cất điện thoại đi, đứng lên khoát tay với thư ký, "Là tôi bảo thư ký đừng nói. Cô ra ngoài trước đi."

Thư ký trong lòng run sợ nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, đối phương tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng mà không phản đối, lúc này mới yên tâm, ôm áo khoác của anh ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Tiêu Chiến trong lòng thở dài, ngày hôm nay lộn xộn cả lên, cho dù muốn gặp cũng nên đi thay quần áo, cái hình tượng xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác này đúng là, thật sự rất phá hỏng rồi đó.

Dù sao mỗi lần anh đi gặp Vương Nhất Bác đều sẽ chỉnh đốn trang phục một chút, tuy rằng không phải thuộc loại lộ liễu, nhưng tốt xấu gì vẫn sạch sẽ khoan khoái, làm sao giống hiện tại được, tóc tai loạn cả lên, cả người cũng không có tinh thần gì.

Anh vừa định nói chuyện, Vương Nhất Bác ở trước mặt đã hai ba bước đi đến trước mặt anh, duỗi tay ra, rắn chắc, cho anh một cái ôm.

Suy nghĩ miên man của Tiêu Chiến bị đãnh gãy, ở cái ôm này của cậu mà ngây người.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, lại dùng sức ôm chặt hơn một chút.

Trước khi đến đây, cậu ở trên xe cào cào mái tóc của mình có chút loạn, làm cho khuôn mặt của cậu có lực công kích rất mạnh, sắc bén như là lưỡi kiếm sau khi được rút ra khỏi vỏ,

Mà lúc này xuất hiện trước mặt cậu là người vẻ mặt cùng khí chất vô cùng nhu hòa, vừa mâu thuẫn lại vô cùng hòa hợp ở cùng một chỗ.

Bởi vì khoảng cách tiếp xúc quá gần, Tiêu Chiến lại ngửi được trên người Vương Nhất Bác có mùi hương vô cùng nhẹ nhàng, có chút giống với đá ngầm dưới biển, thô ráp mà ẩm ướt.

Hương khí này lại khiến cho người phong trần mệt mỏi như Tiêu Chiến bỗng nhiên thêm phần ý vị, giống như lôi người ta rơi vào trầm mê.

Tiêu Chiến nâng tay lên, đặt trên bả vai Vương Nhất Bác, vỗ nhẹ mấy cái.

_---/---_

Mừng quá mọi người ơi ;;;;;;;;;-;;;;;;;;;

Cơ mà vẫn thấy thương tiểu minh tinh vl =)))))))))))

Lúc nãy chưa kịp soát chính tả đã up, xin lỗi mng ::::

à đoạn mà "Ánh trăng tối nay thật đẹp" của Tiêu Chiến chính là lời tỏ tình đó mng à >< tui vừa phát hiện là yibo cũng đang ở nhật nữa Sau Một Lần Bao Dưỡng Thất Bại [Bác Quân Nhất Tiêu] - Chương 12Sau Một Lần Bao Dưỡng Thất Bại [Bác Quân Nhất Tiêu] - Chương 12

đỉnh quá ư ư ư ư cảm ơn nàng nhiều lắmmm