Chương 4

* Tiểu tang thi là nhặt được *

“Đoạn Gia, anh mau nói cho em biết, còn con nào đẹp như vậy nữa không, giới thiệu cho em một con đi, em cũng muốn nuôi.”

Hâm mộ trong mắt La Tùng đều phải tràn ra tới, Đoạn Cảnh Thâm lãnh khốc vô tình, khoanh tay nói: “Không có, liền chỉ một con này.”

“A…” La Tùng cực kỳ tiếc nuối, thở dài, lại nhịn không được nhìn xem tiểu tang thi, sau đó phát ra tiếng cảm thán: “Thật đẹp mắt nha, nếu không phải đôi mắt cùng hàm răng hắn như vậy, đây hoàn toàn là con người nha.”

Đoạn Cảnh Thâm thấy bộ dáng La Tùng đều muốn dán tròng mắt lên mặt tiểu tang thi, ‘sách’ một tiếng: “Đừng nhìn nữa.”

“Đoạn Gia, em đã không có, anh còn không cho em nhìn sao?” La Tùng lần đầu tiên cảm thấy Đoạn Cảnh Thâm còn rất keo kiệt.

Những người khác bên trong xe nghe xong một đường đều nhịn không được nở nụ cười.

“Đoạn Gia nuôi, khẳng định là phiên bản giới hạn.” Một người vỗ vỗ bả vai La Tùng: “Cậu cũng đừng suy nghĩ.”

La Tùng hậm hực lùi về chỗ ngồi của mình: “Được rồi, nói không chừng em cũng có thể đυ.ng phải một con đẹp như vậy.”

Người bên trong xe lại cười: “Tiểu tử cậu nuôi tang thi nổi sao? Tang thi chính là ăn thịt, không ăn thịt thì cũng ăn tinh hạch, tinh hạch quý như vậy, cậu nuôi nổi sao?”

La Tùng vừa nghe thấy vậy trực tiếp đánh trống lui quân. Loại đồ vật này, phỏng chừng chỉ có Đoạn Cảnh Thâm mới nuôi nổi.

Đoạn Cảnh Thâm nghe bọn họ nói chuyện, một bên tìm cái khăn ném lên đầu tiểu tang thi, che khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của tiểu tang thi lại. Tiểu tang thi này mang đi ra ngoài còn rất có mặt mũi.

“Ai da, Đoạn Gia, anh làm cái gì vậy? Thật không cho bọn em xem sao?” Một người chú ý tới động tác của Đoạn Cảnh Thâm, dở khóc dở cười nói.

Đoạn Cảnh Thâm mặt không biểu tình: “Câm miệng, an tĩnh lại.”

Lúc này mọi người trong xe cũng không dám lên tiếng.

……

Chạy xe một ngày, cuối cùng vào lúc chạng vạng cũng đến Ngọ Thành.

Mạt thế, thời gian ban ngày ngắn, khí hậu cực đoan, màn đêm sớm buông xuống, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm cực lớn, gió thổi qua lạnh thấu xương. Một đám đàn ông da dày thịt béo đã sớm có thói quen, hai nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng đã trải qua huấn luyện, tiểu tang thi không có cảm giác đối với nóng lạnh, chỉ có Nhậm Y Y mặc váy hoa bị đông lạnh đến môi phát tím.

Đoàn người lại lần nữa hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là nữ nghiên cứu viên mang kính đen Phong Vũ Lan mang cô đi vào trong xe thay áo khoác quân đội dày nặng.

“Người của căn cứ Bắc Bộ đã đi vào rồi sao?” Đoạn Cảnh Thâm lôi kéo tiểu tang thi trên đầu còn che phủ khăn, ngủ đến mơ mơ màng màng đi vào cổng thành.

La Tùng gật gật đầu: “Ngày hôm qua bọn họ đã đi vào.”

Đoạn Cảnh Thâm ‘ừ’ một tiếng, theo sau lập tức tiến hành bố trí: “Đội La Tùng đi phía Nam, đội Hình Chí Trạch đi phía Tây, đội Sử Trạch tiến vào cổng chính, Nhậm Y Y cùng nghiên cứu viên tạm thời lưu lại bên ngoài, sau khi đi vào không cần tiếp xúc với người của căn cứ Bắc Bộ, chỉ tập trung tiêu diệt tang thi, chuyện còn lại giao cho tôi.”

Mọi người đồng thanh nói ‘được’.

Nhậm Y Y vừa nghe thấy vậy lập tức lên tiếng phản đối: “Không được, em là tới trợ giúp mọi người, sao có thể chờ ở bên ngoài chứ?”

Phong Vũ Lan cũng cau mày nói: “Hai nghiên cứu viên đều ở bên ngoài, các anh ở bên trong nếu bị thương thì phải làm sao bây giờ?”

Đoạn Cảnh Thâm liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Không cần nghi ngờ quyết định của tôi.”

Phong Vũ Lan không dám lên tiếng nữa, Nhậm Y Y lại không thật sự thuận theo: “Đoạn ca ca, một mình anh đi vào như vậy sao được?”

Đoạn Cảnh Thâm không chút lưu tình: “Có thêm cô mới không được.”

“Em……” Nhậm Y Y không nghĩ tới Đoạn Cảnh Thâm không cho cô mặt mũi như vậy, đứng tại chỗ mặt đỏ tai hồng nói không nên lời.

Đoạn Cảnh Thâm không hề để ý tới các cô, phân phó xong những việc cần chú ý liền lập tức vào thành.

Ngọ Thành hiện giờ bị tang thi tàn sát bừa bãi, mỗi tên phi thường hung mãnh, tất nhiên có các căn cứ phái người tới tiêu diệt tang thi, rốt cuộc nơi có càng nhiều tang thi thì có càng nhiều tinh hạch. Tinh hạch là tài nguyên thời mạt thế, có thể dùng nó đổi lấy tài nguyên sinh tồn, số lượng tinh hạch cũng là nhân tố quan trọng để thể hiện thực lực của một căn cứ. Chỉ là người do các căn cứ phái tới đều chỉ thấy vào không thấy ra.

Đoạn Cảnh Thâm một mình mang theo tiểu tang thi đi đường nghiêng ngả lảo đảo, lập tức hướng về phía trung tâm Ngọ Thành.

Dọc theo đường đi đều là tang thi du du đãng đãng, bộ dáng thành thị bị phá hư đến không còn nhìn ra, hai ngày nay bởi vì thường xuyên phát sinh đánh nhau, cơ hồ tất cả các toà nhà cao tầng đều bị phá sụp, chỉ còn lại rải rác vài toà nhà còn rắn chắc, sừng sững không ngã, cho thấy thành phố này trước kia đã từng phồn hoa như thế nào.

Đoạn Cảnh Thâm đi xuyên qua mấy toà nhà văn phòng, hai mắt đột nhiên mở ra, một cái hồ rộng lớn giữa trung tâm thành phố đột nhiên xuất hiện, hồ nước trong vắt nhìn thấy cả đáy, cây cối chung quanh hồ ở trong mạt thế vẫn như cũ duy trì tươi tốt.

Cảnh sắc xinh đẹp như vậy ở mạt thế hiển nhiên khó có thể nhìn thấy.

Hắn xốc khăn trùm đầu trên đầu tiểu tang thi ra. Tiểu tang thi bực bội, cáu kỉnh, lập tức ngao ngao ngao mắng chửi người, mắng mắng đột nhiên bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn, lập tức dừng tiếng chửi bậy.

Đoạn Cảnh Thâm ‘hừ’ một tiếng: “Ngươi thoạt nhìn vô hại, thật ra tính tình lại rất kém cỏi.”

Tiểu tang thi không để ý tới hắn, lúc này cậu bị cảnh sắc xinh đẹp của biệt thự giữa hồ hấp dẫn.

Lúc này sắc trời đã tối, ánh đèn vàng lập loè đem mặt hồ chiếu xạ sóng nước lóng lánh, ánh mắt màu xám của tiểu tang thi tựa hồ cũng nhiều thêm một tia sáng rọi.

Đoạn Cảnh Thâm lôi kéo xích bạc, mang tiểu tang thi bước lên biệt thự giữa hồ.

Nơi này tựa như một chốn thế ngoại đào nguyên, an an tĩnh tĩnh không có người, không bị phá hư cùng ô nhiễm.

Tiểu tang thi còn chưa xem đủ ngọn đèn dầu bên ngoài biệt thự đã bị Đoạn Cảnh Thâm kéo vào bên trong biệt thự.

Đoạn Cảnh Thâm vừa vào cửa liền thả lỏng tiểu tang thi, tùy ý cậu đi dạo, chính mình đi tới chỗ quầy rượu rực rỡ sắc màu chọn một chai rượu vang đỏ, cầm hai cái cốc chân dài, sau đó ở trên sô pha lười biếng ngồi xuống.

Tiểu tang thi đi lên lầu biệt thự nhìn nhìn, mỗi cái cửa phòng đều đóng chặt, trừ bỏ đại sảnh ra, các chỗ khác cậu không thể đi vào được, cậu liền đi ban công nhìn nhìn.

Gió trên ban công rất lớn, tiểu tang thi bị thổi đến loạng choạng, phải túm lấy lan can mới đứng vững được. Theo sau cậu thấy cách đó không xa có ánh lửa lập loè, đó là thành Nam, ngay sau đó có tiếng súng, tiếng nổ mạnh, cùng với tiếng tang thi gào rống, trong mắt tiểu tang thi hiện lên một tia khổ sở. Đúng lúc này xích bạc trên cổ tay giật giật, ngay sau đó tiểu tang thi bị Đoạn Cảnh Thâm không biết lên lầu từ khi nào kéo vào trong phòng.

“Uống chút rượu?” Đoạn Cảnh Thâm mang cậu ngồi xuống phòng khách lầu một, thuận tay mở TV lên.

Tiểu tang thi: “…… Ngao?”

Tiểu tang thi ngơ ngác phát ra âm thanh nghi vấn, lúc này cậu cũng không biết rượu vang đỏ là cái gì.

Đoạn Cảnh Thâm duỗi tay cầm lấy cái cốc chân dài đựng đầy rượu vang màu đỏ đậm, ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, tư thế ưu nhã cao quý, thêm vào đó là một thân quân trang đứng đắn, nhìn vừa có vẻ cấm dục vừa quyến rũ không thể tả.

Tiểu tang thi ngẩn ngơ, ngao ngao kêu hai tiếng, biểu đạt thật đẹp.

Đoạn Cảnh Thâm nghe hiểu ý cậu, lắc nhẹ ly rượu, khóe môi hơi câu lên: “Ánh mắt không tồi.”

Theo sau hắn đem ly rượu trong tay đưa cho tiểu tang thi.

“Uống một ngụm thử xem, chó con.”

Tiểu tang thi: “……” Thật quá vũ nhục tang thi mà.

Tiểu tang thi cầm lấy ly rượu, hai tay cẩn thận nâng lên, sau đó nhìn về phía Đoạn Cảnh Thâm.

Đoạn Cảnh Thâm cũng nâng lên ly rượu, hướng tiểu tang thi nhướng mày, ý bảo cậu uống, sau đó giống như tự mình làm mẫu, nhấp một ngụm.

Tiểu tang thi thấy vậy, nâng ly, ngửa đầu, há miệng uống vào một ngụm to.

Đoạn Cảnh Thâm: “……” Hắn nhịn không được nhìn nồng độ rượu ghi trên chai, nồng độ cồn còn rất cao a.

Uống xong, tiểu tang thi còn chưa đã thèm. Kỳ thật cậu uống không ra hương vị, chỉ cảm thấy uống cái này cùng uống nước giống nhau, mà chút nước này căn bản không đủ nhét kẽ răng, vì thế tiểu tang thi cầm cái ly đưa tới trước mặt Đoạn Cảnh Thâm, ý bảo hắn lại rót thêm một chút.

Đoạn Cảnh Thâm run rẩy khóe miệng, cự tuyệt: “Không thể uống nữa.”

Hắn đột nhiên cảm thấy cho tiểu tang thi uống rượu thực lãng phí, căn bản không thể hiện ra giá trị của rượu vang đỏ năm 1898.

Tiểu tang thi dẩu miệng, có chút thất vọng, lúc cúi đầu chợt thấy bình nước nhỏ trên cổ, đầu óc không quá thông minh của tiểu tang thi đột nhiên linh quang chợt lóe. Loại nước màu đỏ này cậu thích, cậu muốn mang đi, vì thế nhân lúc Đoạn Cảnh Thâm uống rượu, cậu thò tay cầm lấy chai rượu, đem toàn bộ rượu vang đỏ rót vào trong bình nước nhỏ của mình, như vậy cậu liền có thể mang ra ngoài uống.

Đoạn Cảnh Thâm nhìn thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa một ngụm rượu phun ra hết. Hắn còn chưa gặp qua tiểu tang thi nào vô lại như vậy.

Thấy bình nước nhỏ đều mau tràn ra tới, Đoạn Cảnh Thâm một phen cướp lấy chai rượu trong tay tiểu tang thi. Thời mạt thế, đồ vật vốn bị hủy hoại rất nhiều, tài nguyên trân quý, rượu vang đỏ càng là thứ khó có được, kết quả tiểu tang thi cứ như vậy lấy đi. Đoạn Cảnh Thâm tuy tài đại khí thô cũng nhịn không được cảm thấy có chút thịt đau.

“Đồ ngốc!” Đoạn Cảnh Thâm mắng tiểu tang thi.

Tiểu tang thi ôm lấy bình rượu nhỏ của mình, rúc người lên sô pha, còn giống như phản nghịch trừng mắt nhìn Đoạn Cảnh Thâm.

Đoạn Cảnh Thâm đỡ trán, hung hăng thở dài một hơi. Vốn dĩ muốn tìm người cùng hưởng thụ chút thời gian rảnh rỗi, không nghĩ tới kết quả lại hưởng thụ tức giận đầy mình.

Đoạn Cảnh Thâm cũng lười để ý tiểu tang thi phiền phức này, ngược lại không biết từ nơi nào lấy ra một cái notebook, bắt đầu xử lý công việc của mình.

Tiểu tang thi ngồi nhàm chán, nhìn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đoạn Cảnh Thâm, không dám đi quấy rầy hắn.

Lại chờ một lúc lâu sau, Đoạn Cảnh Thâm đang ở trên máy tính nghiên cứu số liệu nào đó, đột nhiên cảm giác một đôi tay chạm lên ngực mình. Vừa thấy, tiểu tang thi nào đó say rượu, ánh mắt mê ly, hai má đỏ hồng đều muốn bò lên người hắn. Đôi tay nhỏ kia cực kỳ không thành thật, trên dưới sờ soạng thân mình Đoạn Cảnh Thâm, cũng không biết muốn làm cái gì.

Đoạn Cảnh Thâm vốn cực kỳ kháng cự người khác đυ.ng vào mình, lúc này càng hung hăng nhíu mi, bắt lấy cánh tay tiểu tang thi một phen hất ra. Tiểu tang thi lại giống như kẹo mạch nha, lần nữa dính lại, cực kỳ chấp nhất chuyện sờ Đoạn Cảnh Thâm.

Đoạn Cảnh Thâm lại một lần nữa hất tiểu tang thi ra, duỗi tay chống lên cái trán nhỏ của tiểu tang thi, ngăn trở tiểu tang thi lại lần nữa bò lại gần mình.

“Ngao ngao ~” Cho ta ~

Đoạn Cảnh Thâm đầu đầy hắc tuyến: “Cho ngươi cái gì?”

“Ngao ngao ~” Ta muốn ~

Đoạn Cảnh Thâm nhìn bàn tay tiểu tang thi sờ soạng hướng về phía bộ vị nào đó, cộng thêm lời nói lúc nãy của tiểu tang thi, nháy mắt sắc mặt đại biến.

“Đồ ngốc, biến thành tang thi rồi còn có thể nghĩ tới thứ đồ kia sao?” Huống hồ hắn còn là đàn ông.

Trầm mặc một lát, Đoạn Cảnh Thâm dùng xích bạc đem hai tay tiểu tang thi cột vào cùng nhau, sau đó đem cậu đặt lên sô pha.

“Chờ ngươi tỉnh rượu lại cởi trói cho ngươi.”

Nói xong, Đoạn Cảnh Thâm liếc nhìn TV đang truyền phát tin tức, nghĩ nghĩ, hắn cầm lấy điều khiển từ xa thay đổi kênh.

Nhạc hiệu trong nháy mắt vang lên, âm thanh vui sướиɠ hấp dẫn tiểu tang thi nào đó đang mơ mơ màng màng còn chấp nhất muốn sờ Đoạn Cảnh Thâm.

Xem ra cái này có tác dụng với tiểu tang thi, Đoạn Cảnh Thâm liền yên tâm một chút, lại lần nữa quay lại trước máy tính làm công việc của mình.

Tiểu tang thi lần đầu tiên nhìn thấy phim hoạt hình, cốt truyện cùng hình ảnh thú vị làm tiểu tang thi trầm mê không thôi, một phát liền không thể vãn hồi.

Đêm khuya, chờ Đoạn Cảnh Thâm làm xong công việc của mình mới kinh ngạc phát hiện tiểu tang thi im lặng lâu như vậy. Quay đầu lại vừa thấy, phát hiện tiểu tang thi nào đó đã sớm tỉnh rượu, nhìn chằm chằm TV không chớp mắt. Nhìn thời gian, tiểu tang thi cư nhiên đã xem TV suốt hai tiếng đồng hồ, Đoạn Cảnh Thâm cầm lấy điều khiển từ xa nhấn một cái, màn hình TV tối sầm, tiểu tang thi cũng sửng sốt.