Chương 3

* Tiểu tang thi té ngã tỉnh *

Ngọ Thành, đây là khu vực giao nhau giữa hai khối Đông Bắc, người hai khu đã tranh nhau hồi lâu.

Mạt thế hiện giờ đã không phân chia ra nước này với nước kia mà thành lập thành ba căn cứ Đông Bộ, Tây Bộ, Bắc Bộ, mà Nam Bộ bên kia do có tang thi tụ tập nên không có biện pháp thành lập căn cứ.

Hiện giờ mọi người trên thế giới khát vọng thống nhất, cùng nhau đối kháng tang thi, ba khu cũng có ý muốn thống nhất nhưng chuyện ai sẽ là thủ lĩnh tối cao cùng với lấy căn cứ nào làm tổng bộ đều chưa đạt thành ý kiến thống nhất. Vì thế ba khu bắt đầu tranh đoạt địa giới, tài nguyên cùng nhân lực, tựa hồ trong tiềm thức bọn họ cho rằng, khu nào có tài nguyên phong phú hơn vậy khu đó liền có tư cách bình chọn làm căn cứ tổng bộ.

Hiện giờ Ngọ Thành nằm giữa hai khu Đông Bắc còn đang chậm chạp không quy hoạch ra thuộc về bên nào, cho nên giờ phút này Nhậm Bách Phong sốt ruột dẫn đầu diệt tang thi bên Ngọ Thành, chỉ có như vậy bọn họ mới có tư cách cạnh tranh, mới làm mọi người tin phục, mới làm Ngọ Thành thuộc về bọn họ, mà Nhậm Bách Phong như vậy mới có thể càng có thực lực cạnh tranh vị trí thủ lĩnh tối cao ba khu.

Đoạn Cảnh Thâm nhìn miệng vết thương nơi cánh tay, bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là ý cười chưa đạt tới đáy mắt, hắn nói: “Chính là Nhậm thủ lĩnh, tôi còn có thương tích trên người, ngài liền để tôi đi tiêu diệt tang thi bên Ngọ Thành sao?”

Nhậm Bách Phong nhấp môi, sau một lúc lâu mới giống như thương tiếc nói: “Cảnh Thâm, tôi biết chuyện này thực làm khó cậu, nhưng căn cứ của chúng ta, chỉ có cậu mới có thể đi Ngọ Thành .”

Những người khác đi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhậm Bách Phong không muốn để xảy ra tổn thất không cần thiết.

Cánh tay Đoạn Cảnh Thâm đặt trên tay vịn ghế dựa, ngón tay thon dài cong lại, gõ gõ tay vịn ghế dựa, phảng phất như đang gõ vào lòng Nhậm Bách Phong, làm hắn nhịn không được run rẩy.

Sau một lúc lâu, trong bầu không khí cứng ngắt này, Đoạn Cảnh Thâm đột nhiên đứng lên, con ngươi đen sâu không lường được từ trên cao nhìn xuống Nhậm Bách Phong: “Khi nào thì đi?”

Nhậm Bách Phong ngẩng đầu nhìn hắn, sửng sốt trong chốc lát mới nói: “Ngày mai.”

“Ngài thật đúng không xem tôi là người mà.” Đoạn Cảnh Thâm cười nhạo, may mắn hắn không phải nhân loại, nhân loại chân chính sao có thể chịu được Nhậm Bách Phong lăn lộn như vậy.

Nhậm Bách Phong cười mỉa không nói chuyện, Đoạn Cảnh Thâm lại đưa ra điều kiện: “Ngài đến đáp ứng tôi một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Tiểu tang thi tôi vừa mang về căn cứ hôm nay, về sau sẽ do tôi quản giáo, thả hắn ở trong căn cứ hành động tự nhiên, người ở đây không được thương tổn hắn.”

Đoạn Cảnh Thâm vừa nói xong, Nhậm Bách Phong kinh ngạc đứng lên: “Như vậy không được, tang thi nguy hiểm, sẽ gây thương tổn cho người trong căn cứ.”

“Yên tâm, hắn sẽ không cắn người, nếu xảy ra chuyện tôi sẽ phụ trách.” Đoạn Cảnh Thâm nói.

Nhậm Bách Phong do dự: “Cậu thật sự có thể bảo đảm?”

“Ngài còn không tin tưởng năng lực của tôi sao?” Đoạn Cảnh Thâm hướng dẫn từng bước một: “Thêm vào đó, ngài không muốn thu thập Ngọ Thành sao?”

Nhậm Bách Phong suy nghĩ một chút, giữa chết người cùng thu thập Ngọ Thành, hắn dứt khoát lựa chọn cái sau.

“Tôi đáp ứng cậu.”

Đoạn Cảnh Thâm cười cười, không hề nhiều lời, nhấc chân rời khỏi văn phòng.

Lúc ra cửa, Nhậm Bách Phong nhịn không được sắc mặt khó coi nói: “Thật nghĩ không ra, Đoạn tiên sinh còn có đam mê dưỡng tang thi.”

Đoạn Cảnh Thâm cong cong môi: “Dưỡng giữ nhà không phải khá tốt sao?”

Nếu tiểu tang thi có mặt ở đây, khẳng định sẽ phun nước miếng lên mặt hắn.

……

Sáng sớm hôm sau, tiểu tang thi đang ngủ ngon lành đột nhiên bị dựng dậy, hai chân bị kéo chấm đất.

Tiểu tang thi: “……”

Cậu mơ mơ màng màng, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống mặt đất, may mắn Đoạn Cảnh Thâm đem cậu kéo lại.

“Tỉnh tỉnh.” Đoạn Cảnh Thâm duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu tang thi.

Tiểu tang thi ‘ngao ô’ một ngụm, đuổi theo cắn tay hắn.

Đoạn Cảnh Thâm nhẹ buông tay, ‘lạch cạch’ một tiếng, tiểu tang thi té ngã xuống mặt đất.

Vốn dĩ ngủ đến mơ hồ, vừa té ngã lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều. Tiểu tang thi ngồi dưới đất, xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy trước mắt là một đôi chân dài thẳng tắp, theo đó hướng lên trên, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với cặp mắt thon dài xinh đẹp của Đoạn Cảnh Thâm.

Đoạn Cảnh Thâm đã mặc vào một thân quân trang chỉnh tề, càng làm hắn hiện rõ vai rộng chân dài, đai lưng phác họa vòng eo thon chắc, giày bó đen làm cẳng chân càng thêm thẳng tắp.

Tiểu tang thi sửng sốt một chút, cảm thấy vị đại ca này thật là uy phong lẫm liệt, khó trách mọi người đều nghe lời hắn, bao gồm cả mấy ‘tiền bối’ tang thi kia.

“Mau đứng lên, đi theo ta.”

Tiểu tang thi ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại liền thấy Đoạn Cảnh Thâm lấy ra một sợi dây xích màu bạc, đem một đầu tròng lên cổ tay tiểu tang thi.

Xích bạc được chế tạo thập phần tinh xảo, ở dưới ánh đèn tản ra ánh sáng doanh doanh nhu hòa, tròng lên cổ tay trắng nõn của tiểu tang thi có vẻ phá lệ xinh đẹp, đương nhiên muốn xem nhẹ tính chất trói người của nó.

“Ngao ngao?” Tiểu tang thi cảm giác được không thoải mái, theo bản năng muốn tránh thoát, chỉ là lắc tay sau khi tròng lên liền khoá lại, làm thế nào cũng không mở ra được.

Tiểu tang thi tức giận, nhào lên muốn cắn Đoạn Cảnh Thâm.

Ngày hôm qua Đoạn Cảnh Thâm để tiểu tang thi liếʍ cổ, tiểu tang thi tựa hồ không sợ hãi Đoạn Cảnh Thâm nữa.

Đoạn Cảnh Thâm biểu tình nhàn nhạt, vươn một bàn tay chống cái trán tiểu tang thi, trong nháy mắt tiểu tang thi không thể tiến tới, chỉ có thể múa may hai tay dừng chân tại chỗ.

Đoạn Cảnh Thâm giải thích: “Để phòng ngừa ngươi sau khi ra ngoài cắn người, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ta.”

Nói xong liền lôi kéo tiểu tang thi đang cuồng nộ đi ra cổng lớn.

Gặp lại trời đất bên ngoài, tiểu tang thi sửng sốt một chút, theo sau con ngươi màu xám mơ hồ hiện lên một tia sáng. Thực rõ ràng, tiểu tang thi cực kỳ vui vẻ.

Đoạn Cảnh Thâm nhìn cảm xúc tiểu tang thi rõ ràng nhân tính hóa, trong mắt lại lần nữa nhiều thêm một tia tìm tòi nghiên cứu.

Mắt thấy tiểu tang thi càng nhảy càng xa, Đoạn Cảnh Thâm cong cong môi, ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo, tiểu tang thi trong khoảnh khắc bị kéo ngược trở về, bởi vì không khống chế được quán tính, hung hăng nện lên bờ ngực rộng lớn, rắn chắc của Đoạn Cảnh Thâm.

Đoạn Cảnh Thâm đứng ổn định vững chắc, thân hình cao lớn không một tia dao động.

“Đừng chạy loạn, ngoan ngoãn đi theo ta.” Đoạn Cảnh Thâm vỗ vỗ đầu dưa của tiểu tang thi.

“Ngao…” Tiểu tang thi khó chịu đáp lại một tiếng, nghẹn khuất đi theo phía sau Đoạn Cảnh Thâm.

Đoạn Cảnh Thâm mang theo cậu trực tiếp đi trước cổng lớn căn cứ, dọc theo đường đi gặp được rất nhiều người. Nhìn đến nhân loại đang sống sờ sờ, tiểu tang thi theo bản năng hai mắt sáng lên chảy nước miếng. Không thích ăn là một chuyện, nhưng mấy nhân loại này là đồ ăn của cậu lại là một chuyện khác.

Mọi người trong căn cứ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có tang thi có thể tùy tiện ở chỗ này tản bộ, hơn nữa còn là bị Đoạn Gia mang theo, bọn họ chỉ có thể hoảng sợ nhìn tang thi đang hướng về phía bọn họ hai mắt sáng lên, sau đó cùng Đoạn Gia chào hỏi rồi nhanh chóng chạy trốn sang chỗ khác.

Đoạn Cảnh Thâm dừng bước, quay đầu nhìn bộ dáng giống như sói đói của tiểu tang thi, quát khẽ: “Nhìn chút tiền đồ này của ngươi mà xem!”

Mang theo hắn ra cửa mặt mũi đều bị ném hết.

“Ngao ngao ngao…”

Tiểu tang thi lên án: Cái này sao có thể trách ta…

Một đống đùi gà bay qua trước mặt một người thích ăn thịt nhưng lại không được ăn thịt, là con người đều chịu không nổi, càng đừng nói tiểu tang thi.

Đoạn Cảnh Thâm ‘sách’ một tiếng, nhanh chóng mang theo tiểu tang thi đi tới trước cổng căn cứ.

Trước cổng căn cứ dừng hai chiếc xe thiết giáp màu xanh quân đội, mười người mặc quân trang đứng chỉnh tề, còn có hai người mặc áo khoác trắng, trong đó có một cô gái mang cặp kính đen dày nặng.

Nhìn thấy Đoạn Cảnh Thâm ra tới, một đám người vừa rồi còn nói cười, lúc này lập tức đứng thẳng tắp, biểu tình nghiêm túc.

“Đoạn Gia, ngài đã tới.” Một thanh niên trẻ tuổi, đầu tóc cắt ngắn, lá gan thoạt nhìn lớn một chút, cười tiến lên chào hỏi.

Đoạn Cảnh Thâm ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt đảo qua đám người: “Đến đông đủ liền xuất phát thôi.”

“Được rồi! Các huynh đệ đều lên xe đi!” Thanh niên vung cánh tay lên, tiếp đón mọi người lên xe.

Đúng lúc này, một giọng nói vội vàng vang lên: “Từ từ, chờ tôi với ──”

Đám người nhìn lại, một cô gái mặc váy hoa dài chạy chậm ra tới.

“Nhậm tiểu thư?”

Nhậm Y Y, con gái Nhậm Bách Phong, ‘tiểu công chúa kiêu căng tùy hứng’ danh xứng với thực.

Đám người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có cảm giác không tốt.

Quả nhiên, Nhậm Y Y thở phì phò nói: “Ba ba để tôi tới trợ giúp các anh.”

Mọi người: “……” Xác định không phải tới kéo chân sau chứ?

Những người khác khó mà nói lời nói thật, thanh niên cắt tóc ngắn lại là người ngay thẳng, cười ha hả nói: “Nhậm tiểu thư, ngài thân mình kiều quý, không nên chen chúc cùng đám đàn ông chúng tôi, ngài vẫn nên trở về chờ chúng tôi thôi.”

Nhậm Y Y thay đổi sắc mặt: “La Tùng, đây là mệnh lệnh của ba tôi, cậu không thể để tôi trở về.”

Lúc này La Tùng cũng không dám nói gì, đành phải gãi gãi đầu để Nhậm Y Y lên xe.

Nhậm Y Y lại chạy tới bên người Đoạn Cảnh Thâm: “Tôi cùng Đoạn ca ca ngồi chung một xe là được rồi.”

Nói xong liền hơi mang theo vẻ thẹn thùng, muốn cùng Đoạn Cảnh Thâm nói cái gì đó, đột nhiên vừa chuyển đầu liền nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một con tang thi, Nhậm Y Y sợ tới mức lập tức hét lên.

Tiếng thét chói tai làm Đoạn Cảnh Thâm nhăn mi, mặt mày tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Những người khác vô ngữ cứng họng, bọn họ không muốn mang mấy nữ sinh nũng nịu theo chính là sợ các cô lúc kinh lúc rống, sợ này sợ kia, như vậy có để người ta hoàn thành nhiệm vụ không?

Tiểu tang thi phản ứng chậm nửa nhịp, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nhậm Y Y. Đôi mắt xám khác hẳn với người bình thường, tiểu tang thi giống như phát hiện ra cái gì đó thú vị, đột nhiên mở miệng thò ra “răng nanh”, hướng Nhậm Y Y ngao ô ngao ô kêu to.

Nhậm Y Y sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhanh chân chạy về phía La Tùng bên đối diện.

Tiểu tang thi chơi không đủ, chạy nhanh đuổi theo.

Đoạn Cảnh Thâm kịp thời kéo tiểu tang thi lại, sợ tiểu tang thi đem người dọa ra tật xấu.

“Đoạn ca ca, có tang thi, sao anh không đem hắn đánh chết?”

Nhậm Y Y tránh phía sau La Tùng, mặt đầy hoảng sợ, không để ý tới hình tượng của mình.

Đoạn Cảnh Thâm liếc mắt nhìn Nhậm Y Y một cái, nhẹ giọng nói: “Đây là người của tôi, cô không chịu nổi liền trở về.”

“Ngao ngao ~” Tiểu tang thi còn phụ họa hai câu.

“Em…… Em nhất định phải đi.” Nhậm Y Y gắt gao nắm chặt hai tay, liền tính như sợ hãi, cô cũng quyết tâm muốn đi theo Đoạn Cảnh Thâm.

Mấy người cũng không nói nhiều, nắm chặt thời gian lên xe. Bất quá lúc này Nhậm Y Y nhìn thấy Đoạn Cảnh Thâm muốn cùng tiểu tang thi đi chung một xe, cô nhất thời còn không tiếp thu được sự tồn tại của tiểu tang thi, vì thế cắn răng tức giận leo lên chiếc xe còn lại.

Trên đường đi, tiểu tang thi nhàm chán bắt đầu ngủ gục, cái đầu nhỏ gật gà gật gù, làm người chung quanh nhìn thấy đều phải bật cười.

La Tùng hỏi: “Đoạn Gia, anh nhặt được tiểu tang thi này ở đâu vậy, thật thú vị.”

Hắn nhìn tới đều cảm thấy ngứa ngáy, cũng muốn nuôi một con.

Đoạn Cảnh Thâm liếc nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu thưởng thức xích bạc trong tay, nói: “Hắn tự chui đầu vô lưới.”

La Tùng kinh ngạc: “Còn có tiểu tang thi thú vị, xinh đẹp, chơi tốt như vậy sao?”

Xinh đẹp? Đoạn Cảnh Thâm nhướng mày, nhịn không được nhìn về phía tiểu tang thi.

Tiểu tang thi đang ngủ, nhắm lại cặp mắt màu xám, lông mi nồng đậm cong cong giống như cánh bướm, dưới ánh đèn vàng ấm áp rũ xuống một bóng râm, mũi vểnh cao phiếm hồng, đôi môi hồng nhuận no đủ không tự giác hơi hơi phồng lên, thoạt nhìn cực kỳ giống một con búp bê Tây Dương. Đây hoàn toàn không phải bộ dáng mà tang thi nên có. Tang thi bình thường chính là cái xác không hồn, làn da khô quắt thối rữa, còn tản mát ra mùi thi xú khó nghe.